Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 489: Chương 489: Huyền bí




Luồng sức mạnh này dịu dàng bao lấy Cố Thanh Sơn, sau đó dẫn hắn bay đến một nơi nào đó.

Cố Thanh Sơn cố gắng cảm nhận nó rồi nhanh chóng hiểu ra.

Là cỗ thi thể đã tồn tại mười vạn năm!

Đây là sức mạnh của ông ta!

Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi xúc động.

Lần trước ông ta đã nói với mình rất nhiều bí mật, nói cho mình biết cách đối phó với tử kiếp của Bách Hoa tiên tử như thế nào, ông ta còn nói ra cách làm thế nào để hòa hợp thế giới nữa.

Kết quả là ông ta phải chịu cơn sấm sét mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ.

Vì thế nên trong một khoảng thời gian rất dài ông ta không liên lạc với mình.

Ông ta đã bình phục chưa?

Thôi được rồi, mình phải đi gặp mặt ông ta một lát.

Có lẽ dựa vào kiến thức của ông ta thì có thể cung cấp cho mình một số ý kiến.

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lập tức để cho luồng sức mạnh kia dẫn dắt chính mình từ dòng chảy hỗn loạn của hư không tiến về phía trước.

Luồng sức mạnh kia cảm nhận được phản ứng của hắn thì càng tăng nhanh tốc độ hơn nữa.

Tốc độ của Cố Thanh Sơn dần dần tăng nhanh hơn.

Băng qua một vòng xoáy bao la của hư không, bay qua một đồi núi hoang tàn vắng vẻ, cẩn thận từng li từng ti vượt qua một thành phố bỏ hoang.

Những sinh vật kỳ lạ ở trong hư không ẩn hiện một cách vô cùng kỳ quặc.

Chợt có một cự nhân một mắt cầm theo một cây gậy lớn đang luống cuống chạy thục mạng.

Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nhìn thấy thứ gì đang đuổi theo nó thì đã bị sức mạnh kia kéo bay theo một hướng vuông góc, thoát khỏi nơi đó.

Sau một quãng thời gian dài bay trên không trung, hắn lại tiến vào thế giới mơ hồ không rõ kia.

Thanh Đồng trụ nối trời đất lại với nhau.

Bộ thi thể mặc giáp trụ màu đen đang bị đóng đinh trên Thanh Đồng trụ.

Bộ xương khô màu đen có kích thước vô cùng lớn kia đã tồn tại ở đây rất lâu.

Cố Thanh Sơn từ từ trôi nổi đến trước mặt cỗ thi thể.

“Ngươi đến rồi.” Một giọng nói vang lên.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, vết thương của ngươi thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Không chết được, hoặc là nói dù sao ta cũng đã chết, loại vết thương này cùng lắm thì tra tấn ta một trận thôi, sẽ không làm cho ta hoàn toàn tiêu tan đâu.” Thi thể to lớn nói.

“Ta phải cảm ơn ngươi về chuyện lần trước, ta cuối cùng cũng cứu được một người rất quan trọng đối với ta.” Cố Thanh Sơn nói.

“Cái gì? Ngươi thật sự làm được sao?” Bộ thi thể vô cùng kinh ngạc nói.

Rõ ràng ông ta đang cảm thấy thích thú.

“Ngươi cướp đoạt một người từ trong tay vận mệnh thì nhất định vận mệnh sẽ dùng những chuyện ly kỳ không thể lý giải được để trả thù ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đã từng trải qua những chuyện gì không.”

“Đương nhiên có thể rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn thuật lại một lần những chuyện mình đã trải qua.

“Trái lại thật thú vị, nói như vậy thì ngươi sắp thay thế cho công tử áo tím kia trở về thế giới sắp bị hủy diệt nọ.” Bộ thi thể to lớn nói.

“Đúng là vậy nhưng mà dường như không chỉ có như vậy.” Cố Thanh Sơn có chút buồn khổ nói.

“Còn có cái gì nữa?”

“Ngươi nhìn ta bây giờ đi, ta đã rơi vào trạng thái tử vong, ta tách rời khỏi thân thể để đi tìm Hoàng Tuyền nhưng sau khi chui vào dòng chảy hỗn loạn của hư không thì lại chẳng tìm được gì cả.”

Bộ thi thể nghe xong thì phát ra tiếng cười nặng nề.

“Căn cứ theo chuyện xảy ra trên người ngươi thì thấy rằng vận mệnh sẽ còn kéo dài việc trả thù, bây giờ ngươi có hối hận chuyện đã cứu người đó không?”

Cố Thanh Sơn lập tức kiên định nói: “Không hối hận.”

Bộ thi thể ca ngợi: “Không tồi, đến đây để ta nhìn kỹ trạng thái bây giờ của ngươi nào.”

Đột nhiên bất ngờ xảy ra một trận gió to thổi bay hồn thể của Cố Thanh Sơn.

“Nhanh thật, đã là Hóa Thần trung kỳ, tuy rằng vẫn nhỏ bé như xưa nhưng tốc độ mạnh lên thế này quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.”

“Ừm, thứ ngươi tu là Kiếm đạo... Đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tiên, không tồi, không tồi. Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”

Bộ thi thể còn nghiêm túc nói: “Ngươi tiến bộ rất nhanh, tư chất cũng không tồi, ta nghĩ rất nhanh thôi ta sẽ cần ngươi giúp cho ta một ít chuyện.”

“Cứ việc mở lời, ta sẽ giúp ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Có thể sẽ hơi nguy hiểm.”

Cố Thanh Sơn cười nói: “Đôi khi thậm chí cái gì cũng không làm thì đời người vẫn tràn ngập nguy hiểm như cũ, quan trọng là... Ngươi đã từng giúp ta, ta sẽ không quên chuyện này.”

Bộ thi thể cảm nhận được thái độ của hắn nên trong lòng càng thêm hài lòng.

“Được, vậy chờ ngươi đột phá cảnh giới cao nhất thì ta sẽ mời ngươi đến đây lần nữa.”

“Không thành vấn đề.”

Bộ thi thể dừng một chút, sau đó quan tâm hỏi: “Tùy tiện tách rời thân thể là chuyện rất nguy hiểm, tại sao ngươi lại muốn đi tìm Hoàng Tuyền?”

Cố Thanh Sơn lập tức thuật lại một lần chuyện ở thế giới hiện thực, sau đó lại hỏi: “Ngươi có biết điều gì về Hoàng Tuyền không?”

Bộ thi thể im lặng một lúc lâu, dường như có gì đó rất khó xử.

Ông ta cân nhắc rồi nói: “Cái gọi là lục đạo luân hồi chính là sáu thứ cùng sinh cùng diệt với mỗi thế giới. Ở nơi thế giới loài người của ngươi đương nhiên cũng có một Hoàng Tuyền tương ứng tồn tại.”

“Những thế giới khác thế giới loài người thì sao?”

“Đương nhiên sẽ có một Hoàng Tuyền tương ứng với nó, chẳng qua là thế giới đó loài người có thực lực lớn mạnh hơn. Thế giới có đẳng cấp càng cao, thì Hoàng Tuyền cũng sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“Nếu nói như vậy thì Hoảng Tuyền ở thế giới của ta cũng không quá mạnh đúng không.”

Bộ thi thể ấp a ấp úng nói: “Chính mắt ngươi nhìn thấy thì sẽ biết thôi, có đôi khi có những tình huống giống nhau sẽ phá vỡ quan niệm của ngươi.”

“Nhưng nói tóm lại thì ta kiến nghị ngươi không nên đi đến Hoàng Tuyền.”

Bộ thi thể tiếp tục nói: “Có thể làm cho Hoàng Tuyền xảy ra chuyện thì nhất định là chuyện vô cùng kinh khủng.”

“Dựa vào thực lực cảnh giới của ngươi thì so với loại nguy hiểm to lớn trước mắt thì không đáng là gì nên ta khuyên ngươi nên vứt bỏ thế giới của ngươi.”

“Chỉ cần còn có một tia hy vọng thì ta vẫn muốn thử. Nếu không thì lòng của ta sẽ rối loạn, cả người ta sẽ sẽ cảm thấy vô cùng vô dụng.” Cố Thanh Sơn nói.

“Cái thế giới kia đối với ngươi rất quan trọng sao?”

“Thế giới thì không đáng là gì nhưng ở thế giới này có một số người rất quan trọng với ta, ta không muốn khiến cho bọn họ phải lưu lạc ngoài vũ trụ.”

Bộ thi thể trầm mặc thật lâu.

Ông ta bất chợt cất giọng vô cùng cảm khái: “Chuyện đời khó có thể lường trước, cũng giống ta trước kia chẳng bao giờ có thể ngờ rằng chính mình lại rơi vào kết cục như vậy, mà bây giờ ngươi lại chính là hy vọng duy nhất của ta.”

“Nếu như ngươi không phải là người như vậy thì cũng không đáng để ta gửi gắm hy vọng.”

Sau khi nói xong thì Bộ thi thể phát ra một tiếng cảm thán.

“Thôi được rồi! Để ta suy nghĩ kỹ lại...”

Ông ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Ngươi xuất sắc như thế, từ tính tình cho đến năng lực đều xuất sắc nên ta nghĩ muốn giấu ngươi đi một thời gian.”

“Bây giờ ta để ngươi tiếp xúc với một vài tồn tại đặc thù thì còn hơi sớm.”

“Cách lựa chọn tốt nhất là ta truyền thứ đồ vật đó lại cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.