Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 187: Chương 187: Lưu lại




Đây vốn là yêu thú chỉ tồn tại trong những câu chuyện thần thoại xa xưa, ấy vậy mà không biết Tạ Đạo Linh đã sử dụng bí pháp gì, để biến nó ra từ hư không như vậy.

Quái vật hình người vô cùng phẫn nộ, gắt gao bao lấy thân ảnh xanh biếc, lập tức nhảy vọt đến chỗ tháp miếu màu đen.

Tháp miếu dường như phát hiện có điều gì đó không ổn, liền bay lên.

“Đừng hòng chạy!” Bóng dáng xanh biếc kia khẽ quát một tiếng, nhanh chóng tăng tốc, rồi đột nhiên biến mất giữa không trung.

Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!

Chỉ trong chốc lát, thân ảnh xanh biếc lại xuất hiện, thẳng tay đặt dấu ấn lên kẻ đang muốn bỏ trốn kia, sau đó lệnh cho quái vật nọ lao vào mục tiêu.

Không có bất kì hành động gì, không có bất kì chiêu thức gì, không có ngươi tiến ta lùi, tấn công hay phòng thủ gì, càng không có việc tập trung công kích vào điểm yếu của đối phương,

Hàng vạn hàng nghìn lực Quy Tàng bùng nổ, hóa thành một cú va chạm.

Thần kỹ Võ Đạo, Bất Chu Sơn Đoạn!

Ầm!

Những cuộn sóng vô hình quét sạch không trung.

Tiếng va chạm long trời lở đất tựa như vạn tia sấm sét đánh vang khắp trời, làm mây cũng phải ngừng bay.

Nơi trung tâm của vụ va chạm, cả tháp miếu màu đen lẫn cánh tay khổng lồ đều trở thành hàng ngàn mảnh vụn, vỡ nát tung tóe, bay lả tả đầy trời.

Cơ thể Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương bị chặt đứt mất một nửa, chật vật đứng giữa không trung.

Ngay sau đó, nàng ta cố gắng khổ sở bay đi, hướng về phần cơ thể phía dưới của mình.

“Điều này không đúng, tại sao một tên Phong Thánh lại có thể mạnh như vậy!” Dứt lời, nàng ta phun ra một ngụm máu xanh biếc, chật vật không chịu nổi mà thất thanh thét chói tai.

Nhưng ở bên kia, Huyền Nguyên Thiên Tôn đã đợi thời điểm nàng ta hiện thân từ rất lâu rồi.

Tiếng sáo ma mị vang lên lần nữa.

Mặt đất lại vươn cánh tay khổng lồ ra, hướng thẳng lên tận trời cao, hung hăng nắm chặt Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương trong tay. Dù cho nàng ta ra sức giãy dụa như thế nào, cánh tay vẫn nhanh chóng rút về, kéo vào một nơi thật sâu trong lòng đất.

Huyền Nguyên Thiên Tôn quyết không buông tha, tiếp tục thổi sáo.

Mặt đất chấn động không ngừng, tựa như có cái gì đó liều mạng kháng cự.

Nương theo ngọn gió tây đang thổi mạnh, tiếng sáo đầy sát ý lan dần tới trận địa của cả Nhân tộc quân lẫn yêu ma quân.

Nghe thấy tiếng sáo, mỗi sinh linh đều câm như hến, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Thời gian trôi qua khoảng nửa nén hương, cơn động đất kinh khủng ấy mới chấm dứt.

Rốt cuộc, Huyền Nguyên Thiên Tôn cũng có thể buông cây sáo xuống, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi. Ông chỉ nói hai từ: “Đã xong.”

Bách Hoa tiên tử đã sớm quay về bên cạnh ông, nghe vậy gật gật đầu nói: “Ông vất vả rồi.”

Nàng vung ống tay áo, thả đại sư Bi Ngưỡng ra ngoài. Ba người sóng vai nhau đứng ở giữa không trung cao chót vót, nhìn xuống khắp mặt đất.

“Chúng ta thắng rồi.” Huyền Nguyên Thiên Tôn thở dài một hơi.

“A di đà phật, một cuộc chiến dữ dội, cuối cùng cũng thắng.” Đại sư nói thêm.

“Thắng thì đúng là thắng.” Tạ Đạo Linh cười: “Nhưng cũng vì Ma chủ và phần lớn ma vật lợi hại không ở đây, chúng ta tranh thủ tận dụng cơ hội này nên mới có được chiến thắng. Vì vậy tuyệt đối không được kiêu ngạo, khoảng thời gian về sau càng không được lơ là.”

Hai Thánh còn lại nghe vậy, ngay lập tức trở nên nghiêm nghị.

“Đi thôi, xuống gặp nhóm Yêu Thánh, sau đó quay về trận địa Nhân tộc.” Dứt lời, Tạ Đạo Linh bay xuống phía dưới.

Một canh giờ sau.

Hơn một trăm linh thú còn sót lại đã bị nhốt.

Lúc trước, chúng bị Thiên Ma nhập vào hơn mười năm, bây giờ Thiên ma không còn, Linh thú mất đi toàn bộ thần trí, rơi vào tình trạng điên cuồng, gặp người liền cắn.

Bi Ngưỡng đại sư nghiêm túc tra xét, sau đó đưa ra kết luận.

Nếu chúng không tự nguyện, Thiên Ma tuyệt đối không thể nhập xác dễ dàng như vậy được. Nói cách khác, sự việc lần này là do Linh thú bị Thiên ma dụ dỗ, đồng ý chuyện làm phản.

Chúng cũng giống như yêu thú, muốn đánh bại loài người, biến họ thành nô lệ, thành thức ăn, còn mình sẽ trở thành chủ nhân của thế giới. Nhưng bọn chúng có cố gắng như thế nào thì vẫn là mất nhiều hơn được, bởi thời gian phụ thể càng dài, thần trí chúng càng bị ảnh hưởng.

Về điểm này, chúng căn bản không hề hay biết.

...

Quân doanh Nhân tộc.

Nhóm Đại tu sĩ tụ tập đông đúc, ngồi trên đài chỉ huy.

Bên dưới, nhóm tu sĩ vui vẻ ra mặt, đều chúc mừng thắng lợi hôm nay.

Ô Tinh Văn đứng lên, bắt đầu kiểm kê quân công.

Mặc dù hắn ta không tham gia trận chiến vừa rồi, nhưng trên gương mặt cũng là vẻ mỏi mệt không hề thua kém bất kì ai.

Không ngờ Thiên Ma dám lẻn vào ý thức, thao túng những suy nghĩ trong đầu hắn ta. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này thôi, cũng đủ khiến lông tơ khắp người hắn ta dựng cả lên.

May mà Bi Ngưỡng đại sư biết cách đối phó với bọn chúng, nên chỉ cần một chiêu là có thể tiêu diệt đối phương.

Nếu không một khi Thiên ma phát cuồng, thì nó có thể kéo cả hắn cũng bị tiêu diệt theo.

“Chấn Uy giáo úy Lý Trà, có công trong việc điều tra tình hình địch cùng dốc sức tiêu diệt kẻ địch, tích lũy đủ công trạng, thăng làm Chiêu võ giáo úy.”

“Bách phu trưởng Tôn Minh, có công tiêu diệt kẻ địch, tích lũy đủ công trạng, thăng làm Thiên kỵ trưởng.”

“Sĩ binh Vương Phát, có công cứu viện đồng đội, tích lũy đủ công, thăng làm Thập tổng.”

Ô Tinh Văn tiếp tục đọc, lại không biết Tam Thánh đang nhìn về phía mình, ánh mắt hết sức phức tạp.

“Du kích tướng quân Ninh Nguyệt Thiền.” Hắn ta nhìn ngọc giản trong tay, thì thầm: “Tham gia nhiệm vụ chiến đấu bí mật, có công cứu viện, thăng làm Định Viễn tướng quân.”

Định Viễn tướng quân!

Vị Định Viễn tướng quân Nhân tộc thứ tư!

Mọi người lặng ngắt như tờ, đồng loạt nhìn về phía vị mỹ nữ tuyệt trần đang khoác giáp sắt kia.

Ninh Nguyệt Thiền khá bất ngờ, thoáng liếc mắt nhìn qua Cố Thanh Sơn. Hắn đang đứng phía sau Bách Hoa tiên tử, thấy vậy liền mỉm cười truyền âm sang cho nàng: “Đây là ý của Thánh nhân.”

“Nhưng mà ta có làm được gì đâu.” Ninh Nguyệt Thiền nói.

“Sao lại nói không làm được gì, cô đã cứu ta một mạng, nếu lúc đó ta chết đi thì sao nhóm Thánh nhân biết được nội tình?” Cố Thanh Sơn nói.

Ninh Nguyệt Thiền đăm chiêu suy nghĩ.

“Dù gì cô cũng được thăng chức rồi, nhất định phải mời ta một bữa.” Hắn bồi thêm một câu.

“Được.” Ninh Nguyệt Thiền đồng ý.

“Cô phải tự nấu.” Cố Thanh Sơn được voi đòi tiên.

“Có phải huynh còn muốn ta đút cho huynh?” Ninh Nguyệt Thiền nheo nheo mắt.

“Ha ha, không cần, ta đùa chút thôi.” Thần niệm của Cố Thanh Sơn vừa tranh thủ lùi nhanh về.

“Hừ.” Ninh Nguyệt Thiền liếc xéo hắn một cái.

Hòa Thượng, một vị Định Viễn tướng quân khác hỏi: “Là nhiệm vụ bí mật gì, cứu viện ai, mà lại đạt được công lớn như thế?”

Ô Tinh Văn nói: “Nhiệm vụ điều tra chân tướng việc Linh thú làm phản.”

Câu hỏi đã được trả lời rõ ràng, không còn ai tiếp tục truy vấn.

Lần này tập kích bất ngờ, càn quét một lượng yêu ma không hề nhỏ, số sống sót còn lại mau chóng đầu hàng, có thể nói là chỉ đánh một trận đã vạch rõ càn khôn, quả thực nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Nếu Ninh Nguyệt Thiền thật sự tham gia nhiệm vụ điều tra chuyện liên quan đến Linh thú, thì nàng được thăng một bậc cũng không có kẻ nào dám ý kiến.

Ô Tinh Văn tiếp tục: “Chiêu võ giáo úy Lãnh Thiên Tinh, tham gia nhiệm vụ quyết chiến bí mật, có công tìm ra manh mối, vì người này vốn đã lập nhiều công trạng, tích lũy đủ công, thăng chức làm Du Kích tướng quân.”

Lại thêm một vị tướng quân!

Mọi người đều chấn động.

Nhất định là sự việc Linh thú làm phản, chỉ có việc này mới quyết định đến sự thắng thua của cả nhiệm vụ chiến dịch, mới có thể làm cho hắn ta lập tức được thăng làm tướng quân!

Lãnh Thiên Tinh gật đầu nhìn Cố Thanh Sơn, hắn cũng gật đầu đáp lại. Dù không nói gì, hai người đều ngầm hiểu đối phương.

Sau cùng, Ô Tinh Văn nói: “Về việc của Cố Thanh Sơn thuộc Bách Hoa tông đã được điều tra rõ ràng, là vì Linh thú nói xấu hãm hại, cũng không mưu hại người nào, vậy nên giữ nguyên chức vụ ban đầu.”

Nhóm tu sĩ nghe xong, yên lặng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.