Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 244: Chương 244: Phủ chủ




Ông cụ mỉm cười, lòng cũng yên tâm, mở miệng định nói nhưng phải ngừng lại một lúc lâu, bấy giờ mới tích đủ sức, cười to ha ha: “Quả nhiên ông không nhìn lầm, hai mươi năm nay, trong cả nhà họ Tô này chỉ mình con là có đủ những phẩm chất riêng mà một vị lãnh tụ chân chính cần có. “”

“Phẩm chất riêng? “” Tô Tuyết Nhi hỏi.

“Thông minh, kiên định, và vô cùng dũng cảm. “” Ông cụ chậm rãi nói.

“Dũng cảm? “” Tô Tuyết Nhi cúi thấp đầu nói: “Con không biết mình có phải là người dũng cảm hay không nữa, nếu dũng cảm thì sao tới hôm nay con mới có thể quyết định được. “”

Ông cụ cố hết sức nở nụ cười rồi nói: “Trong những tình huống bình thường mà có thể nhìn ra lòng can đảm, thì đó không được gọi là can đảm, mà gọi là lỗ mãng. Rất nhiều người can tâm tình nguyện làm đà điểu rúc đầu trước áp bức của vận mệnh, còn người dũng cảm, khi cần thiết sẽ loại bỏ muôn vàn khó khăn, thậm chí giết chết chính mình, dựa vào đó mà hồi sinh. “”

Ông ta nhìn cháu gái, giống như đang nhìn một bảo vật: “Trong người con có lòng dũng cảm, người khác không nhận ra, nhưng không thể qua được mắt ông đâu. Ai có được những phẩm chất riêng ấy, chính là người đứng đầu. Còn nếu xét theo góc độ nhân tài, thì gần ba mươi năm nay, trong khắp Cửu phủ, con là người duy nhất trong đám con cháu thăng đến Ngũ Hành cấp bốn. “”

“Nhưng mà Tuyết Nhi, con có một nhược điểm chí mạng. “” Ông cụ thở dài.

“Ông nội hãy nói cho con đi. “” Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc nói, nhưng Tô Hưng Triều chỉ lắc đầu, hình như đang suy nghĩ xem mình nên nói thế nào.

Một lúc sau, ông ta mới cất tiếng: “Đôi khi ông suy nghĩ, con chẳng hề giống ba mẹ mình gì cả. “”

“Ý ông là gì ạ? “”

“Hình như từ nhỏ đến giờ con chưa từng nói dối. “”

Tô Tuyết Nhi ngẩn người, hỏi: “Chuyện này không tốt sao? “”

Ông lão dặn dò: “Con phải hiểu được, trên phương diện này, cách làm của quý tộc vừa khéo trái ngược với con. Ba mẹ con là quý tộc điển hình, miệng đầy lời nói dối, chẳng sợ đưa ra hứa hẹn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn lợi ích thì mới quyết định có thực hiện hay không. “” Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Tuyết Nhi, con thật sự rất thông minh, điều duy nhất ông lo lắng là con quá thật thà, như vậy sẽ chịu thiệt thòi. “”

Tô Tuyết Nhi im lặng một lát rồi nói: “Con hiểu rồi, ông nội. “”

“Ừ, ngoài điều đó ra, con đều khiến ông yên lòng, đúng vậy, ông cảm thấy mình có thể yên lòng ra đi rồi. “”

Tô Tuyết Nhi nhắm chặt tay ông lão, không nói gì.

Bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn, ngay sau đó, cửa bị mở ra một cách thô bạo. Con cháu mấy dòng của nhà họ Tô đều tiến vào, vây xung quanh giường bệnh của Tô Hưng Triều. Mặc kệ là thật lòng hay giả ý, giờ phút này, trên mặt mỗi người đều mang theo sự bi thương.

Theo sát phía sau, dĩ nhiên là các Phủ chủ của Cửu phủ.

Cộng thêm Tô Hưng Triều đang nằm trên giường bệnh, thì giờ phút này, chín vị Phủ chủ của Cửu phủ Liên Bang đều đã có mặt đông đủ.

Tám Phủ chủ kia im lặng tiến vào theo thứ tự, người nào người nấy đều khoác áo choàng đen bao kín người, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc.

Đó chính là áo choàng trong truyền thuyết.

Cả tấm áo choàng này được đính đầy sao, khiến người ta có cảm giác như đó là một không gian vũ trụ chân thật chứ không chỉ là một chiếc áo choàng. Nếu không phải tình hình ở đây không cho phép, thì không chỉ Tô Tuyết Nhi, mà mỗi một người ở đây đều sẽ nhìn chằm chằm những tấm áo ấy.

Trong lịch sử Liên Bang, mỗi lần đến thời khắc như vậy, Phủ chủ của tám phủ còn lại sẽ mặc áo choàng này đến trước giường của người hấp hối, chờ đợi chứng kiến khoảnh khắc giao quyền thừa kế cuối cùng.

Đây là thiết luật mấy trăm năm qua của Cửu phủ Liên Bang.

“Anh Hưng Triều, quyết định của anh là gì? “” Một Phủ chủ hỏi.

“Tôi đã quyết định... “” Tô Hưng Triều nhìn những đứa con đứng xung quanh mình. Dù biết cơ hội của mình rất xa vời, nhưng trong mắt mỗi người vẫn toát lên vẻ lo lắng và khát vọng sâu kín.

Tô Văn Thắng tiến lên nắm lấy tay ba mình, trên mặt hiện vẻ đau khổ, chờ đợi ba mình tuyên bố.

Nhưng Tô Hưng Triều lại không nhìn ông ta, miệng khẽ thì thầm: “Gia chủ đời tiếp theo của Tô Phủ, là Tô Tuyết Nhi. “”

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Tô phu nhân là người đầu tiên hét lên: “Không, điều đó là không thể, vì sao lại bỏ qua chúng con, trực tiếp để một đứa trẻ làm Phủ chủ chứ! “”

Tô Văn Thắng lộ vẻ khó tin, miệng hết khép vào lại mở ra, mấy lần như vậy mà cũng không biết nên nói gì.

“Đây là quyết định cuối cùng của anh ư? “” Một Phủ chủ khác hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có con bé mới có thể dẫn dắt nhà họ Tô tiếp tục sóng vai bước cùng các vị. Chỉ có con bé, mới có thể tiếp tục duy trì cục diện trước mắt của Cửu phủ, khiến nỗ lực mấy trăm năm qua của chúng ta không uổng phí. “”

Những lời này, nếu mà người không hiểu chuyện nghe xong, chỉ cảm thấy Tô Hưng Triều đang khen Tô Tuyết Nhi, nhưng tám vị Phủ chủ còn lại nghe xong bỗng im lặng. Bọn họ quay sang nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.

“Chúng tôi tôn trọng quyết định của anh. “” Bọn họ cùng lên tiếng.

Ông lão cố gắng cười, cuối cùng nhìn về phía con trai mình, cố sức hói: “Năng lực của con không đủ, kế thừa Phủ chủ không phải là chuyện tốt với con, bây giờ thì tốt rồi, từ nay về sau con muốn sống thế nào thì sống thế ấy, phóng khoáng vui vẻ cả một đời. “”

Ông ta lại nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, vươn tay nói: “Đến đây, Tuyết Nhi. “”

Tô Tuyết Nhi đỡ lấy ông ta.

Bỗng nhiên, có một luồng điện không ai thấy được, truyền từ tay Tô Hưng Triều sang Tô Tuyết Nhi. Khi dòng điện kia vừa đi vào cơ thể cô, đã lập tức biến mất.

Mọi người nhà họ Tô ở đây, bao gồm cả Tô Tuyết Nhi, đều không hay biết điều này, còn tám vị Phủ chủ khác lại thay đổi sắc mặt. Có người bắt đầu thở dài, có người mang vẻ mặt phức tạp nhỏ giọng trò chuyện với nhau, có người quay lưng đi nhìn ra ngoài cửa, có người nhìn Tô Tuyết Nhi, im lặng không nói gì.

Trong căn phòng chật ních người, chỉ có tám vị Phủ chủ ấy là hiểu rõ, Tô Hưng Triều đã tiến hành truyền thừa thứ đó rồi.

Không có thứ đó chống đỡ, ông Tô sẽ chết ngay.

“Nhà họ Tô, giao cho con... “” Ông lão nói lời cuối cùng.

Tô Tuyết Nhi không nói gì, nhìn ông lão, ra sức gật đầu.

Ông lão cười, yên lòng nhắm hai mắt lại, khẽ thở nhẹ ra một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Tô Tuyết Nhi dán mắt lên người ông, hai hàng lệ chậm rãi lăn xuống.

Trong không trung, một chiếc áo choàng đen nhánh lặng lẽ xuất hiện, khoác lên cơ thể cô.

Trên áo choàng, là một biển sao.

Khi Tô Tuyết Nhi khoác thêm áo choàng này, trong tích tắc khí chất toàn thân đã thay đổi. Cô có vẻ cao quý thần bí, uy thế trên người hoàn toàn không thua kém tám vị Phủ chủ kia.

“Tô Tuyết Nhi. “” Tám vị Phủ chủ cùng gọi.

Cô quay đầu lại.

“Từ giờ trở đi, cô chính là Phủ chủ của Tô phủ. Bây giờ, cô phải đi cùng với chúng tôi, đi tới tận cùng thế giới, hoàn thành lễ truyền thừa của Cửu phủ chúng ta. Đường sá xa xôi, chúng ta phải xuất phát nhanh một chút. “”

Lễ truyền thừa sắp bắt đầu rồi. Trong dòng lịch sử lâu đời của Cửu phủ, nghi lễ này đã xuất hiện vô số lần, chỉ có Phủ chủ mới có thể biết được nội dung bên trong.

Nếu có người cả gan dò xét, giết không tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.