Lúc này trên đài lại có một thiếu nữ đặt tay lên vòng tròn đồng, kết quả là vòng tròn đồng tuôn ra một ngọn lửa, sau đó nứt đôi rồi rơi xuống đất.
Thiếu nữ bị dọa khóc ra thành tiếng, luôn miệng nói: “Không phải ta, không phải ta làm hỏng.”
Ninh Nguyệt Thiền dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vòng tròn đồng, vòng tròn lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
“Ngươi có Hỏa linh căn chưa khai hóa, lại thêm Thiên Tuyển kỹ Tê Liệt chưa đánh thức, năng khiếu như thế cũng coi như hiếm thấy, hy vọng ngươi chăm chỉ tu hành, sớm ngày đánh thức!” Nàng nói ôn hòa.
Lúc này thiếu nữ kia mới phản ứng được, hóa ra mình có linh căn và Thiên Tuyển kỹ, lập tức lại nín khóc mỉm cười.
Mấy điều thiếu nữ vừa biểu hiện lập tức khiến mấy trưởng lão tông môn bật dậy, vây tới tranh đoạt thiếu nữ này.
Lại một người đi lên, để tay bên trên vòng tròn đồng, vòng tròn lập tức bốc lên một bóng dáng tu sĩ, đánh một bài quyền như bay.
“Đại khái về sau ngươi sẽ thu hoạch được quyền chưởng tương tự như ‘Quy Tàng chi lực’, ngươi nên tu hành võ đạo thật tốt!” Ninh Nguyệt Thiền gật đầu nói.
Người kia vui rạo rực đi xuống.
“Có không ít hạt giống tốt nhỉ?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Tú Tú ngồi trên bả vai hắn, bỗng nhiên nói: “Sư huynh, chúng ta có lên không?”
“Không lên.” Cố Thanh Sơn đáp.
“A, nhưng mà muội tò mò lắm!”
Cố Thanh Sơn hỏi lại nàng: “Tò mò cái gì?”
Tú Tú nói: “Tò mò không biết nếu muội đặt tay lên thì sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Sẽ có một cái bóng đen sì sì bay ra, rồi nó bay lòng vòng quanh muội.” Cố Thanh Sơn lại nói tiếp: “À cũng không nhất định là một cái bóng đen, cái này phải xem linh căn của muội mạnh yếu ra sao rồi mới định ra được, cường độ linh căn càng cao thì dị tượng xuất hiện càng rõ.”
Cuối cùng, hắn bổ sung: “Tông môn chúng ta cũng có thứ này, nếu muội tò mò quá thì ta bảo nhị sư huynh lôi một cái ra cho muội nghịch.”
Tú Tú lập tức vừa lòng thỏa ý, lại hỏi: “Nếu là sư phụ chạm vào vòng tròn thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đáp: “Đại khái vòng tròn sẽ liên tục biến đổi ba ngày ba đêm, mà không lần nào giống nhau hết.”
Tú Tú nhịn không được bật cười.
Hai người đang nói, chỉ thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới.
“Ơ, vị đạo hữu này, có chuyện gì sao?” Cố Thanh Sơn đánh giá đối phương, hỏi.
Đối phương quỳ gối xuống đánh bịch một tiếng trước mặt hắn, dọa hai người giật nảy mình.
Chỉ nghe người kia nói: “Tại hạ say mê Bách Hoa tông đã lâu, xin ngài thu tại hạ vào môn phái, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Cố Thanh Sơn và Tú Tú nhìn nhau, Tú Tú khó xử nói: “Sư huynh…”
Cố Thanh Sơn nhìn người kia, nói: “Muốn vào Bách Hoa tông phải đi tới Bách Hoa tiên quốc để đoạt Bách Hoa bảng, nếu như có thể đoạt được, Thánh nhân tự nhiên sẽ đánh giá ngươi có tư cách vào tông môn hay không.”
Người kia lại nói: “Tại hạ không phải muốn xin Thánh nhân thu đồ đệ.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Vậy ngươi quỳ ở đây làm gì?”
Trong ánh mắt người kia lóe lên một sự gian trá, lớn tiếng nói: “Cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”
Cố Thanh Sơn suýt nữa thì sặc nước bọt.
“Vị đạo hữu này, tuổi tác huynh xem ra còn lớn hơn ta, cái này không thích hợp.” Hắn nói.
“Hợp chứ, sao lại không thích hợp? Ta chắc chắn rằng ngài có năng khiếu xuất chúng, anh minh thần võ, tương lai nhất định tung hoành thiên hạ, lại thành Thánh nhân của Nhân tộc. Xin hãy thu ta làm đồ đệ!” Người này cực kỳ kiên quyết.
Những người vây xem dần dần hiểu ra.
Đúng vậy, cần gì biết hắn là ai, tóm lại hắn là người của Bách Hoa tông, bái dưới danh nghĩa của hắn chính là tiến vào Bách Hoa tông rồi. Hắn chính là đồ đệ của Bách Hoa tiên tử, một trong ba vị Thánh trong thiên hạ đấy!
Nghe nói đồ đệ của Bách Hoa tông vô cùng thưa thớt, nhưng đãi ngộ của mỗi người đều là thuộc loại nhất đẳng. Huống chi sau khi nhập tông, căn bản là không có người nào dám đến trước mặt ngươi cạnh tranh tài nguyên tu hành gì gì đó, vô số bí thuật pháp môn đều để mặc cho ngươi xem, nếu cố gắng thì còn có thể được Thánh Nhân tự mình chỉ điểm.
Đám người đó lại bắt đầu rục rịch muốn động rồi.
Cố Thanh Sơn sửng sốt vài giây rồi nghiêm mặt nói: “Không được! Thánh Nhân phân phó, ta cùng với sư muội của ta không thể nhận đồ đệ. Nếu không, một khi để Thánh Nhân tức giận, thì chúng ta cũng chỉ là bị xử phạt một chút thôi, thế nhưng tính mạng của ngươi không nhất định có thể bảo toàn. Ngươi vẫn nên lui ra đi.”
Người nọ ấp úng còn muốn nói điều gì đó, thì Cố Thanh Sơn đã nhìn về xung quanh bốn phía, cất cao giọng nói: “Ta có điều cần nói đây, ta và sư muội của ta hiện đang là đệ tử của Bách Hoa tông, ngoại trừ hai người chúng ta thì Bách Hoa tông không tính thu nhận thêm đồ đệ. Nếu thật lòng muốn gia nhập Bách Hoa tông, trước tiên mời đi đoạt Bách Hoa bảng.”
Mắt thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy, những người xung quanh lúc này mới dập tắt đi tâm tư của mình.
Người nọ nghe xong, cuối cùng cũng không cam lòng mà đứng dậy rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Làm ta quỳ vô ích trước mặt một tên tiểu quỷ rồi...”
Lý Trường An đứng ở đằng xa khẽ cười một tiếng, tự nhủ: “Bách Hoa tông không thu nhận đồ đệ, thế nhưng nếu có thể đánh bại hai tên người mới này của Bách Hoa tông, chắc hẳn sẽ được rất nhiều môn phái lớn để ý đến.”
Giọng của gã không lớn, nhưng những người ở đây đều là tu sĩ, muốn nghe thấy một câu này cũng rất dễ dàng.
Rất nhiều người đều giật mình, đăm chiêu suy nghĩ nhìn sang Cố Thanh Sơn cùng Tú Tú.
Lúc này, vòng thứ ba cũng đã kết thúc, Ninh Nguyệt Thiền bước xuống đài tứ diện.
Tiếp theo sau chính là vòng thi cuối cùng.
Bốn vị Chưởng giáo đi lên đài, cùng nhau hướng về phía Thiên Cung thi lễ một cái, tay đặt ở trên bốn góc trụ của đài tứ diện, thúc giục linh lực vào bên trong bốn góc trụ.
Chỉ chốc lát sau, bốn cây cột liền phát sáng, toàn bộ đài đều sáng lên. Bốn tia sáng chói lòa từ đài tứ diện ầm ầm dựng lên, bay thẳng lên trên, bắn về nơi sâu thẳm không nhìn thấy được ở cuối bầu trời.
Một vị Chưởng môn trịnh trọng tuyên bố: “Vòng cuối cùng, Thần Tuyển bắt đầu.”
Dựa theo miêu tả trong Thượng Cổ Ký, thì “Thần Tuyển” là một loại tỷ thí của con người mà có thể dẫn thần linh đến quan sát, nếu một người mới được thần linh xem trọng thì thần linh sẽ trợ giúp tu sĩ tu hành.
Có điều hiện giờm chẳng biết thần linh đã sớm đi đâu rồi, mà Nhân tộc lại vẫn bảo vệ và duy trì truyền thống này, kéo dài mấy nghìn năm không dứt.
Đài cao rộng lớn bị chia thành bốn bộ phận, mỗi một bộ phận được xem như là một lôi đài độc lập.
Một gã người mới nhảy lên đài, lớn tiếng nói: “Tại hạ là Trương Tùng, ai tới khiêu chiến với ta?”
“Để ta!” Một gã người mới khác cũng nhảy lên đài.
Trọng tài nhìn nhìn hai người, phát hiện ra đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ, liền gật đầu dặn dò: “Vốn dĩ là luận bàn, không thể ra tay quá nặng.”
“Được.” Hai người cùng lên tiếng.
“Bắt đầu!”
Hai người liền lao vào chiến đấu.
Chỉ chốc lát sau, một người bị thua, người còn lại chiến thắng liền được thăng cấp.
Trên ba lôi đài khác cũng bắt đầu có tu sĩ lên chiến đấu.
“Sư huynh, chúng ta phải làm cái gì?” Tú Tú hỏi.
“Chúng ta chỉ cần xem là được rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Chúng ta tới đây một chuyến, cái gì cũng không làm thì liệu sư tôn có tức giận hay không?” Tú Tú lo lắng nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Muội đã quên lời của sư tôn rồi sao?”
“Muội vẫn nhớ, bình an là được, bình an trở về.” Tú Tú nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng, chúng ta ở chỗ này ra mặt, bày tỏ là người đến từ Bách Hoa tông, sau đó thuận tiện nhìn những người khác chiến đấu để mở rộng tầm mắt, thế là đủ rồi.” Hắn xoa xoa đầu của Tú Tú, nói: “Hơn nữa, Tú Tú của chúng ta cũng mới chỉ có tám tuổi thôi, chém chém giết giết gì gì đó thì qua vài năm nữa rồi hãy nói.”
Tú Tú cười cười, lập tức thả lỏng người. Nàng xem chiến đấu ở trên lôi đài, một lát sau liền xem đến hăng hái.