Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 117: Chương 117: Vấn đề




“Cái này thì không được, không ai có thể nói gì sư tôn của ta. Ta phải cố gắng một chút, tốt xấu gì đao đạo cũng phải khiến người ta nhìn được một chút. Đến lúc đó em lười biếng tiếp cũng không muộn.” Cuối cùng, hắn ta quay sang nói với mọi người: “Sư huynh, sư đệ, sư muội, ta quyết định bế quan một thời gian.”

Nói xong, hắn ta cầm thẻ ngọc, khí thế nghênh ngang rời đi, khoảng đất trống trước cổng cung điện liền trở nên yên tĩnh.

Cố Thanh Sơn khen một tiếng: “Nhị sư huynh không tệ.”

Tú Tú cũng gật đầu: “Ban nãy cảm thấy huynh ấy khá đẹp trai.”

Ngỗng trắng hừ một tiếng, nhưng trong mắt có tia vui mừng: “Thằng nhóc này, cuối cùng coi như cũng trưởng thành được một chút rồi.”

Đoạn, nó quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Thanh Sơn, làm hay lắm, lần sau so chiêu với Tiểu Lâu có thể dùng năm phần sức lực rồi.”

Tú Tú giật mình: “Cái gì? Ban nãy Tam sư huynh không dùng toàn lực?”

Ngỗng trắng nhìn Cố Thanh Sơn một chút, nói: “Đệ ấy mới dùng ba phần sức lực thôi.”

Ngỗng trắng nhìn thấy vẻ khó xử của Cố Thanh Sơn liền nói: “Không sao, phải kích thích nhị sư đệ một chút. Ta phát hiện con người của nhị sư đệ ấy, dỗ dành không nghe phải đánh mới chịu nghe.”

“… Được.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Cả ngày ăn linh thực huynh ấy làm, lại đi đả kích huynh ấy như vậy cũng ngại quá.”

“Nói đến chuyện ăn.” Tú Tú bỗng nhiên hỏi: “Nhị sư huynh bế quan, chúng ta ăn cái gì?”

Một sự im lặng khó tả.

Ba người rơi vào trầm tư.

Ngỗng trắng bỗng nhiên nói: “Không được, ta phải đi nói với đệ ấy, bế quan cũng không thể quên nấu cơm.” Nói xong, ngỗng trắng quạt cánh bay mất.

Cố Thanh Sơn nhìn ngỗng trắng bay xa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Chẵng lẽ là do Bách Hoa tiên tử lười nấu ăn, cho nên mới thu nhận tên đồ đệ Tần Tiểu Lâu này?

Hắn vội vã lắc đầu, cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.

Tú Tú thấy ngỗng trắng rời đi, Nhị sư huynh cũng đi rồi, liền nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Sư huynh, nếu không thì đến điện của ta, ta ép nước trái cây cho huynh uống?”

“Không được, Nhị sư huynh của muội đã tỉnh ngộ rồi, ta phải đi tu hành thôi.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.

Tú Tú nghe xong, liền suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Nếu không thì, ta cùng đi tu hành với sư huynh nhé.”

“Được đó, vô cùng hoan nghênh.” Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của nàng, nhanh chóng đồng ý.

Tú tú được khích lệ, liền bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống, tung tăng đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn: “Sư huynh, chúng ta so chiêu một lát nhé?”

“Được.”

“Ta là cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, sư huynh mạnh hơn ta, kính xin sư huynh thủ hạ lưu tình.”

“Ta nhất định sẽ cẩn thận.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.

Tú Tú thấy Cố Thanh Sơn đã đảm bảo chắc chắn, liền cảm thấy yên tâm.

“Vậy, vậy ta sẽ xuất chiêu trước.” Nàng nói.

Cố Thanh Sơn đặt ngang trường kiếm, bày thế phòng thủ, khẽ cười nói: “Tới đây.”

Hai tay của Tú Tú tỏa ra linh quang màu đen, đồng thời bắt pháp quyết. Nàng khá căng thẳng, động tác pháp quyết còn chưa hoàn thành, linh quang đã tản ra.

“Ngại quá, để ta làm lại.” Tú Tú vội vàng nói.

“Không sao, khi bắt quyết thì phải bình tĩnh, trong đầu không được nghĩ đến quá nhiều chuyện khác.” Cố Thanh Sơn hướng dẫn từng bước.

“Ồ, được, cảm ơn sư huynh.” Tú Tú bắt quyết thi pháp lại lần nữa, linh quang màu đen lại hiện ra trên tay nàng.

Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Lôi Quang Ám Âm, đây là Ngũ hành chính và Ngũ hành đặc dị.

Ngũ hành đặc dị vốn rất hiếm thấy, mà trong Ngũ hành đặc dị, linh lực hệ Ám là loại hiếm thấy nhất. Loại linh lực này có phương pháp sử dụng rất đặc biệt, cho ra hiệu quả khá giống với Thiên Tuyển kỹ. Càng kỳ diệu hơn là, hai người tu hành Ám linh lực bắt cùng một pháp quyết, nhưng hiệu quả đạt được hoàn toàn khác nhau.

Tú Tú tốn mất bốn hơi thở, cuối cùng cũng hoàn thành pháp quyết, nói: “Đến!”

Trong hư không xuất hiện những tầng sóng gợn, rất nhanh đã sôi trào lên giống như có thứ gì đó đang giãy giụa, muốn từ bên trong lao ra.

Sau một khắc, hư không đột nhiên bị phá vỡ. Một con chim màu xám không có ngũ quan lao ra, nhào thẳng về phía Cố Thanh Sơn. Ở phía sau con chim này, ước chừng có hơn hai mươi con chim màu xám giống vậy bay theo.

Cố Thanh Sơn quát to một tiếng: “Đến hay lắm!”

Hắn giơ kiếm lên, một kiếm chém lên người con chim màu xám. Con chim nổ tung một tiếng đùng, hóa thành bốn luồng hắc khí rồi tản đi.

Cố Thanh Sơn giơ kiếm lần nữa, đang định đấu một trận với đàn chim ở phía sau, nhưng lỗ hổng trong hư không đột nhiên lớn hơn, hết đàn chim này đến đàn chim khác từ trong hư không chui ra. Ngay sau đó là vô số những con chó săn màu xám và những con mãnh hổ màu xám. Những con vật này đều là quái vật được tạo ra từ hư không do Ám linh lực dẫn động thiên địa pháp tắc.

Bầy quái vật chi chít, ùn ùn kéo thẳng về phía hắn. Hắn dùng Thần niệm lướt qua, lập tức sợ hết hồn.

Ai mà ngờ được, một đạo thuật pháp của Tú Tú lại mở ra một đại quân gồm trăm đoàn đội. Người có thiên phú về Ám linh lực như vậy, bình sinh Cố Thanh Sơn chưa gặp bao giờ.

Luận về số lượng, những con quái vật chi chít này có chừng hơn một nghìn. Luận về sức mạnh, bị Ám linh lực đánh lên một phát, trên người sẽ không bị thương, mà bị thương ở thần hồn.

Một khi thần hồn bị thương, sẽ vô cùng phiền phức.

Nếu muốn đối phó với quái vật Ám linh lực đông đúc như vậy, cách tốt nhất chính là bí kiếm Đoạn Thủy Lưu. Chỉ cần xuất Đoạn Thủy Lưu, đảm bảo toàn bộ đám quái vật sẽ hóa thành tro bụi.

Thế nhưng, đứng phía sau đám quái vật này là Tú Tú, chiêu này ngộ nhỡ không kiểm soát tốt, thật sự sẽ làm nàng bị thương.

Dùng Nguyệt Trảm cũng được, nhưng Cố Thanh Sơn cũng không phải muốn giết nàng, dùng cái gì cũng không được dùng chiêu này.

Thấy đàn quái vật ùn ùn kéo đến, Cố Thanh Sơn cắn răng, xoay người bỏ chạy.

Không có cách nào hết, bản lĩnh của hắn đều ở trên kiếm, kiếm chiêu có uy năng cường đại lại không thể dùng, mà bản thân hắn thì không biết thuật pháp, chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.

Đàn quái vật ào ào đuổi theo.

Tú Tú đã buông thủ quyết, khó hiểu nói: “Sao sư huynh lại chạy đi vậy? Có việc gì gấp sao?”

Cố Thanh Sơn dẫn theo đám quái vật chạy trốn khắp nơi trong Bách Hoa cung. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ dừng lại, thu kiếm, dùng Dạ Vũ cung bắn tên giết chết những con quái vật đang áp sát quá gần.

Qua một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng tìm ra cơ hội, một chiêu bí kiếm chém ra, khiến cho toàn bộ đàn quái vật biến mất không thấy đâu nữa.

“Tú Tú, muội giỏi lắm.” Cố Thanh Sơn trở lại, hổn hển nói.

“Vậy sao? Cảm ơn sư huynh đã cổ vũ, ta vẫn còn biết một chiêu nữa.”

Tú Tú được khen ngợi, cười phấn chấn. Hai tay nàng hợp lại, bắt quyết lần nữa.

Lần này tâm tình thoải mái, tốc độ bắt quyết nhanh hơn nhiều, nhanh đến nỗi một tiếng “đừng” của Cố Thanh Sơn còn chưa kịp thốt ra.

Không đến một hơi thở, pháp quyết đã thành công phóng ra lần nữa.

Hư không mở ra.

Lần này không giống với lúc trước, từng con Ám quỷ màu xám nối tiếp từ trong hư không nhảy ra, số lượng càng ngày càng nhiều.

Cố Thanh Sơn ôi một tiếng, xông lên, trường kiếm hóa thành tàn ảnh, thân hình tránh chỗ này né chỗ kia, chém liên tục hơn bảy trăm kiếm mới giết hết Ám quỷ.

Tú Tú trợn to hai mắt nói: “Sư huynh thật là lợi hại!”

Cố Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống dưới đất, cười gượng, mệt đến nỗi không muốn nói chuyện nữa.



Lúc chạng vạng, Tần Tiểu Lâu xuất hiện.

Hắn ta giống như thường ngày, đã làm xong một bàn thịnh soạn đầy đồ ăn, vừa làm vừa đắc ý nói: “Biết ngay mấy người không thể rời khỏi ta mà.”

Là không thể rời khỏi linh thực của ngươi thôi, trong lòng Cố Thanh Sơn và Tú Tú bồi thêm một câu.

Tối nay Bách Hoa tiên tử cũng đã trở về, nàng ngồi ở vị trí chủ tọa, bốn đệ tử vây quanh nàng, cả nhóm sư đồ cùng ăn bữa tối.

“Sư tôn, người đi làm gì vậy?” Ngỗng trắng hỏi.

“Việc của tiền tuyến ấy mà, tất cả môn phái tu hành đều tập hợp đông đủ, thảo luận chút chuyện.” Bách Hoa tiên tử nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.