Dịch: Diệp Anh
***
Một ngày trôi qua rất nhanh, khi Cố Thanh Sơn trở về thế giới hiện thực, thời gian chỉ mới
trôi qua đúng một tiếng.
Máy truyền tin vứt trên giường kêu mãi không ngừng, hắn cầm lên xem thì thấy có đến 7 cuộc gọi nhỡ, đều là của Tô Tuyết Nhi.
Cố Thanh Sơn vừa gọi lại là bên kia đã nhận.
Dung nhan trẻ trung thanh tú của Tô Tuyết Nhi lập tức xuất hiện trên máy truyền tin.
“Thanh Sơn ca ca, em có một tin tốt muốn chia sẻ với anh.”
Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói.
“Hửm? Tin tốt gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tô Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh từng chữ: “Em được Đại học thủ đô tuyển thẳng rồi, không cần phải thi Đại học, sắp phải đi báo danh!”
Cố Thanh Sơn cũng bị nhiễm nụ cười của cô, hớn hở nói: “Đại học thủ đô là trường đại học tốt nhất ở Liên bang, chúc mừng em nhé.”
Tô Tuyết Nhi bĩu môi: “Tiếc là người nhà đã sắp xếp cho em xong cả rồi, giục em lập tức đi ngay nên tối nay không thể sang quán đồ nướng của anh ăn.”
Cố Thanh Sơn bật cười: “Chuyện này có gì đâu, chờ em về, anh làm cho em ăn.”
Hắn lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Chờ em đủ 18 tuổi là uống rượu được rồi, lúc đó anh tự pha chế rượu cho em. Xem như em có lộc ăn, người bình thường làm gì uống được rượu anh pha.”
Câu nói này rất bình thường trong mắt Cố Thanh Sơn, cũng do ở kiếp trước hắn bị một người quen cũ ảnh hưởng, nên khi không có chuyện gì hắn sẽ làm một chút thức ăn, một chút rượu để tự thưởng bản thân.
Hắn tốn rất nhiều tâm tư trong chuyện pha chế thế nên đã tạo ra một trình độ cao siêu, sau này còn học được cách dùng nguyên liệu ở thế giới khác để cất rượu, rượu này cũng rất có ích với cơ thể.
Nhiều cao thủ muốn làm bạn với hắn không phải vì cái thân phận quan chỉ huy chiến tranh, mà chỉ vì cốc rượu ngon khiến bao người say đắm của hắn.
Nhưng khi Tô Tuyết Nhi nghe được chữ “rượu” này, mặt cô lại ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Thanh Sơn ca ca, phải cố gắng trong kỳ thi Đại học, em chờ anh ở thủ đô.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng cô nhỏ gần như không nghe thấy.
Nhưng Cố Thanh Sơn là ai, là tu sĩ Luyện Khí tầng năm, không một chút rung động nào trong không khí có thể thoát khỏi tai hắn, huống chi là chuyện nhỏ giọng.
Cố Thanh Sơn sống hai kiếp người, sao có thể không hiểu được tình cảm trong câu nói đó.
Hắn giật mình, có chút băn khoăn không hiểu… rõ ràng chúng ta đang bàn chuyện ăn uống, sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy.
Nhưng đối diện với tình cảm của Tô Tuyết Nhi, trái tim hắn vẫn nhảy thình thịch không thể kìm nổi.
Cố Thanh Sơn đang muốn trả lời thì lại thấy Tô Tuyết Nhi tránh đi ánh mắt hắn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cái tay nhỏ bé đùng một cái đã tắt đi máy truyền tin.
Quá mất mặt, còn dám nói ra lời như vậy, Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
Lúc trước khi Cố Thanh Sơn muốn thổ lộ trước mặt thầy trò toàn trường thật ra đã khiến trái tim cô rất đau đớn, bởi vì cô không thể đáp ứng hắn.
Nếu cô nhận lời Cố Thanh Sơn trước mặt mọi người, không chỉ trưởng bối trong nhà mình sẽ không bỏ qua Cố Thanh Sơn mà cái đám ăn chơi trác táng của thế gia khác cũng sẽ âm thầm ra tay với hắn.
Đây không phải là điều mà Tô Tuyết Nhi muốn thấy.
Ai ngờ mọi thứ chỉ là một sự hiểu lầm, chỉ là một một trò bịp bợm của kẻ khác.
Tại hiện trường bữa tiệc, Cố Thanh Sơn đã ứng đối rất tỉnh táo và tự nhiên, giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.
Điều đó khiến Tô Tuyết Nhi an tâm hơn, hảo cảm với Cố Thanh Sơn cũng tăng nhiều.
Cho nên hôm nay mới có chuyện chủ động liên lạc.
Bên kia, Cố Thanh Sơn nhìn không khí sững sờ một hồi lâu mãi đến khi máy truyền tin thông báo có tin nhắn mới thì mới tỉnh táo lại.
Là tin nhắn của Tô Tuyết Nhi.
“Thanh Sơn ca ca, anh có còn nhớ sinh nhật lần trước của anh không?”
Khóe môi Cố Thanh Sơn giương lên, nói vào máy truyền tin rằng: “Lúc đó em gửi cho anh cả một rương đầy sao giấy, em phải gấp nó hơn một tuần lễ để làm quà, ngón tay nào cũng bị phồng lên, đau đớn đến nỗi không cầm nổi cây bút, cho nên khi làm bài thi chưa xong mà phải cầm lên nộp thì em đã khóc rất nhiều. “
Trái tim Cố Thanh Sơn cảm thấy rất ấm áp, nói: “Chuyện ngốc như vậy sao anh quên được chứ?”
“Hừ, đồ không lương tâm, cuối tuần này là sinh nhật của em, em muốn quà!”
Cố Thanh Sơn khép mi suy nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời: “OK.”
Khi những ký ức tốt đẹp xuất hiện trước mặt và cận kề như có thể chạm đến, Cố Thanh Sơn thừa nhận bản thân vẫn còn chưa sẵn sàng.
“Nhưng nó vẫn thực sự tốt đẹp.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, trong lòng đã có quyết định.
Hắn đứng dậy rời khỏi phòng, trực tiếp đến thang máy để quét thẻ rồi nhấn xuống nút “tầng 99”.
Thang máy đi lên tận tầng cao nhất của cao ốc Chiến giáp sắt Trường Ninh.
Cố Thanh Sơn rời khỏi thang máy, dừng chân trước máy xử lý trung ương loại lớn ở cuối tầng, đặt bàn tay lên máy quét.
Một âm thanh điện tử vang lên: “Đã xác thực danh tính, số 41157, mục đích của bạn là gì?”
Đây là hệ thống máy chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh, tất cả mọi
việc trong công ty đều do nó phụ trách xử lý.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi xin được kết nối với Nữ Thần Công Chính.”
Sau khi hắn nói xong, âm thanh điện tử lập tức vang lên: “Kết nối với Nữ Thần Công Chính đòi hỏi phải xác minh danh tính một cách nghiêm ngặt nhất, đồng thời còn phải xác minh điểm công huân cá nhân của công dân để đảm bảo rằng danh tiếng của Công ty nghiên cứu khoa học Chiến giáp sắt Trường Ninh sẽ không bị tổn hại bởi hành động cá nhân đó. Bạn có chắc chắn muốn kết nối với Nữ Thần không?”
“Ta xác định.” Cố Thanh Sơn nói.
“Như mong muốn của bạn, xác minh sẽ bắt đầu sau một phút nữa.”
Giọng nói điện tử biến mất từ từ và các cánh tay cơ khí lóe ánh sáng lạnh bay lên từ mặt đất, bắt đầu vây quanh Cố Thanh Sơn để thực hiện một loạt các hành động xác minh.
Đồng thời, tầng 99 được bao kín hoàn toàn và không ai có thể vào được.
“Đã kiểm tra võng mạc.”
“Đã thử máu.”
“Độ phù hợp đặc điểm sinh học: 99. 1759%.”
“Kiểm tra các đặc điểm của bản sao, xác minh không nhân bản, đã vượt qua xác minh DNA.”
“Bước sóng sinh mệnh phù hợp với hồ sơ, thông qua.”
“Đang đọc hồ sơ cá nhân, xác định không phải nhân vật nguy hiểm.”
“Lịch sử tín dụng tốt.”
“Đang kiểm tra công huân cá nhân...”
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ chờ đợt kiểm tra vừa rườm rà vừa phức tạp này kết thúc.
Nữ Thần Công Chính là hệ thống xử lý trí trọng điểm của cả Liên Bang, quản lý vận
chuyển của Liên Bang và phụ trách tất cả công việc của mọi công dân, thực thi mọi hoạt động theo hiến pháp của Liên Bang.
Nữ Thần Công Chính là sự kết tinh của khoa học kỹ thuật hàng đầu Liên Bang, là thành quả quả văn minh rực rỡ và huy hoàng nhất của nền nhân loại.
Sau mười phút.
Tiếng điện tử vang lên một lần nữa: “Công trạng cá nhân của bạn đã đáp ứng tất cả yêu cầu, xác minh đã được thông qua. Quang não của công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh chính thức gửi yêu cầu kết nối tới Nữ Thần Công Chính, xin số 41157 vui lòng chờ đợi, không nên rời đi.”
Công huân chính là sự đóng góp của công dân Liên Bang cho nền văn minh và xã hội loài người.
Đóng góp cho xã hội loài người càng nhiều thì công huân cá nhân sẽ càng cao, phúc lợi xã hội có thể đạt được cũng cao hơn.
Ngay cả một số trường Đại Học trọng điểm cũng phải kiểm tra công huân cá nhân của những sinh viên tuyển thẳng. Những người không đáp ứng yêu cầu sẽ không trúng tuyển ngay cả khi có điểm số tốt.
“Nữ Thần Công Chính đã chấp nhận yêu cầu.”
Đột nhiên, giọng điệu của tiếng điện tử thay đổi, thay vào đó là giọng nữ trang trọng.
Giọng nữ này nói với một âm điệu độc đáo, nghe rất trầm bổng và du dương, tạo nên cảm giác về nhịp điệu rất đặc biệt.
“Công dân Cố Thanh Sơn của Liên Bang, tôi là Nữ Thần Công Chính, xin hãy đưa ra yêu cầu của bạn.”
“Xin lưu ý, tất cả các hành vi lãng phí thời gian sẽ làm giảm đánh giá của bạn trước mặt tôi.”