Dịch giả: Diệp Anh
Cô gái nghĩ một hồi, nói: “Thả một con robot giám sát ở chỗ ngươi đi.”
Người đàn ông mang kính do dự: “Thứ đó đắt lắm, hàng tồn trên tay chúng ta cũng không còn nhiều.”
Cô gái kiên trì: “Thả một con, hắn đáng cái giá này.”
“Vậy được, theo mong muốn của ngài, điện hạ.”
Người đàn ông mang kính lắc đầu, thận trọng lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng đặt ở một nơi bí ẩn ở đỉnh cao ốc.
Cái hộp nhỏ kia vừa mới thả xuống đã biến mất ngay lập tức.
Người đàn ông mang kính nhún vai, lấy ra quang não cỡ nhỏ nói: “Tới tới tới, mau cho ta xem tư liệu công nhân của công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh.”
Vô số dãy thông tin cá nhân lướt qua màn hình quang não, đột nhiên người đàn ông mang kính chạm vào một bức chân dung.
Đây là một gương mặt anh tuấn và trẻ tuổi, bộc lộ sức sống vốn có ở độ tuổi đang trưởng thành.
“Đúng rồi, chính hắn.”
Hai tay người đàn ông mang kính nhanh chóng bấm phím, một thanh process bar (thanh tiến trình) xuất hiện trên màn hình.
Quang não cỡ nhỏ bắt đọc tài liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn.
Người đàn ông mang kính giơ tay nhìn đồng hồ một cái, cười cợt: “15 mới lần được dấu vết của ta, thật là cái hệ thống rác rưởi mà, Tô gia Trường Ninh quá không quan tâm đến công nhân.”
Vừa đúng 7 giây sau thì người đàn ông mang kính đã có được tư liệu, hắn dứt khoát đóng chương trình xâm lấn tường lửa.
Hắn nhấn vào tư liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn nhiều lần, nhanh chóng điều tra được đặc điểm sinh học và bước sóng não của đối phương.
“Cố Thanh Sơn, ngươi không thoát được đâu.”
Người đàn ông mang kính cười, copy tư liệu của đối phương vào robot giám sát.
Chạng vạng, Cố Thanh Sơn chấm dứt nghiên cứu của một ngày, hắn ăn cơm tối rồi tản bộ trên sân bóng nhân viên của công ty.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, màn đêm đang buông xuống, mặt trăng sáng đang treo cao và những ngôi sao đang tỏa sáng như những viên kim cương
Ngọn gió mát mẻ sảng khoái, thật là một buổi tối thích ý.
Cố Thanh Sơn nheo mắt, linh lực trong đan điền vận chuyển, nháy mắt đã bao trùm đôi mắt hắn.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đối, trên bầu trời, làn khói xám đen đang lơ lửng, nó như một tấm sa tanh, lặng lẽ bay tới.
Cố Thanh Sơn cau mày.
Bầu không khí màu xám này không khí của Hoàng Tuyền, một góc của tận thế đã hé lộ.
“Còn không đến một năm nữa.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn bước chân nhanh hơn đi về gian phòng công ty sắp xếp.
Tính từ đêm hôm qua đến giờ cũng gần như hết 24 giờ rồi, cũng nên tiến vào thế giới khác.
Cố Thanh Sơn mở cửa sổ trò chơi, nhìn thời gian còn lại trong đồng hồ cát.
Hạt cát cuối cùng cũng vừa rơi xuống.
Một màn sáng hiện lên, cả người Cố Thanh Sơn biến mất trong phòng.
Sớm tinh mơ.
Cố Thanh Sơn đứng dưới mái hiên, dường như hắn chỉ rời đi trong tích tắc thì đã trở về.
Bên ngoài doanh địa, thi thể của Yêu Thú vẫn nằm ở bên ngoài như cũ, miệng vết thương cắm đầy mũi tên chảy máu tươi ồ ạt.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn luôn giơ cung quỳ một chân trên đất thành tư thế bắn cung, mặt hướng về cổng quân doanh.
Hết thảy như là hắn chưa từng rời khỏi.
Cố Thanh Sơn đứng lên, hô một tiếng: “Triệu Lục!”
Không có tiếng động, không ai đáp trả.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ quát to: “Triệu Lục, xong rồi, ra đi!”
Đợt một lúc lâu mới thấy Triệu Lục run rẩy đi tới sau lưng Cố Thanh Sơn.
Hắn ló mặt nhìn ra ngoài từ sau bả vai Cố Thanh Sơn.
“Chết, chết rồi?”
“Chết rồi, tới đây, mau mang về với tâ.”
Triệu Lục nhìn con Yêu Thú kia, rồi hắn nhìn lại Cố Thanh Sơn, chậc lưỡi: “Cố huynh đệ, không thể tưởng được là ngươi lợi hại thế.”
Cố Thanh Sơn nói: “Bớt nhảm nhí, đi lấy dụng cụ đến, chúng ta mang Yêu Thú về quân doanh.”
Triệu Lục bớt sợ, liếc con Yêu Thú, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con lớn như vậy là đủ chúng ta ăn một tháng trời.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Trong lòng cũng yên tâm hơn.
Thịt Yêu Thú chứa rất nhiều khí huyết chi lực, cho dù là người phàm ăn cũng có thể cường gân kiện xương, bổ khí huyết.
Dựa vào hai viên đan trị thương, hắn chữa khỏi thương thế trong người, kết quả vừa về thế giới thực đã phải chiến đấu hai trận liên tiếp, trận thứ hai còn là với Võ Đạo Tông Sư, quả thật đã hao hết tinh thần thể lực trong người.
Giờ khắc này, Cố Thanh Sơn cũng có thể phát giác cơ thể hắn đang trong cơn đau mơ hồ.
Miệng vết thương vừa khép lại đã xuất hiện vết nứt nhỏ.
Tình huống như thế này nếu có thể ăn được thịt của Yêu Thú, sau đó tĩnh dưỡng một lúc sẽ rất có lợi với cơ thể.
Triệu Lục nhanh như chớp chạy vào nhà bếp, lấy ra cái lưới cỡ lớn, một sợi dây thừng dài, đao xẻ thịt,...v.v
Hai người chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi quân doanh.
Cố Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi: “Hố người chết ngoài quân doanh sao không vùi đi? Dù sao cũng là đồng bào.”
Triệu Lục cũng có vẻ bực: “Lúc trước Ngũ Trưởng đâu có quản, một đầu bếp như ta làm gì có cách nào? Một mình ta rời khỏi quân doanh để đào hầm, nếu mà gặp phải quái vật, chẳng phải sẽ chết hay sao.”
Cố Thanh Sơn vỗ vai hắn, nói: “Sau khi mang Yêu Thú về, ngươi theo ta ra ngoài lấp hố đi.”
Triệu Lục do dự không trả lời.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Mùi máu của hố người chết quá nồng, nếu hấp dẫn yêu ma mạnh mẽ tới đây xem thấu pháp trận ẩn nấp của quân doanh, ta với ngươi chỉ có con đường chết.”
“Vậy, vậy được rồi!”
Triệu Lục nghĩ đến cảnh đó rốt cục cũng cắn răng lên tiếng.
Hai người đi tới cổng quân doanh, Triệu Lục vừa nhấc chân muốn ra khỏi doanh địa đã bị Cố Thanh Sơn lôi cổ lại, thiếu nữa lăn khoèo xuống đất.
Triệu Lục buồn bực nói: “Cố huynh đệ, ngươi muốn làm gì đây?”
Cố Thanh Sơn giơ tay lên ra dấu im lặng.
Triệu Lục còn muốn lí luận thì thấy vẻ mặt Cố Thanh Sơn rất là nghiêm túc, trong lòng hắn “lộp bộp” một tiếng, tiếng chất vấn không thể nào nói ra.
Hắn đứng lên nói nhỏ: “Sao rồi?”
Cố Thanh Sơn chỉ chỉ cái chỗ lõm đầy nước ngoài doanh.
Mưa to liên tiếp nhiều ngày đã tạo thùng một vũng nước đọng to bằng cái cối xay.
Lúc này mưa bỗng ngừng lại, vũng nước cũng gợn sóng không ngừng, hình như có thứ gì đó đang chấn động bên dưới.
Cố Thanh Sơn kéo Triệu Lục lùi về sau bảy tám bước.
Ngoài doanh địa yên tĩnh không chút tiếng động.
Rồi mấy chục giây nữa, gợn sóng trong vũng nước đọng cũng không còn.
Triệu Lục nín hơi đợi cả buổi không thấy có chuyện gì xảy ra liền thở ra một hơi dài, cười cười đang muốn mở miệng.
Nhưng giọng nói của hắn không thể nào phát ra.
Cố Thanh Sơn bụm chặt miệng hắn lại, kéo hắn chạy ra khỏi doanh địa tầm hơn mười trượng bên ngoài mới dừng lại.
Cố Thanh Sơn lại đem hắn đặt xuống mặt đất, sau đó nằm xuống liên tục trét bùn lên người mình.
Mưa to đã ngâm mềm mặt đất, bàn tay Cố Thanh Sơn nắm lấy một đống bùn vừa trét lên người vừa ra hiệu cho Triệu Lục cùng làm.
Triệu Lục tuy là một nhà bếp, chuyện vặt vãnh bình thường cũng là do hắn làm, nhưng dù sao không trải qua nỗi khổ như thế này nên đã không nhịn nổi muốn đứng lên.
Hắn vừa cong lưng muốn đứng lên đã ngã sầm xuống vũng bùn, bây giờ thì toàn thân hắn chỉ có nước bùn, không cần phải trét thêm.
Hai tay Triệu Lục chống mặt đất, chỉ cảm thấy mặt đầu đang rung động, bản thân không thể làm gì, mà bò cũng bò không nổi.
Mặt đất, đang chấn động một cách kịch liệt.
Triệu Lục hoảng sợ há to mồm, lăn xuống vũng bùn lần nữa,
Chẳng lẽ là Địa Long xoay người?
Triệu Lục mang vẻ thắc mắc nhìn về phía Cố Thanh Sơn, lại phát hiện đối phương đang xem về hướng hố người chết, mặt trầm như nước.
Hắn dõi theo ánh mắt Cố Thanh Sơn, trông thấy một cảnh tượng mà cả đời hắn không thể nào quên được.
Đó là một bàn chân.
Một bàn chân lớn đến nỗi nó bao phủ toàn bộ tầm nhìn, nhìn nó còn lớn hơn nhiều lần so với quân doanh.
Bàn chân này giẫm lên mảnh rừng bên ngoài quân doanh, tất cả cây cối đều bị nó san bằng.
Nhìn từ chân đi lên, bắp chân tráng kiện đi thẳng vào tầng mây đen nhánh, nhìn không thấy điểm cuối.
Triệu Lục há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, lúc này mới hiểu được làm gì có chuyện Đại Long xoay người gì ở đây, rõ ràng là cái bàn chân này giẫm xuống đất mới làm cho mặt đất chấn động không ngừng.
Ngay sau đó, cảnh tượng điên cuồng hơn xuất hiện.