Dịch: Diệp Anh
Cố Thanh Sơn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên cảm nhận trên người truyền đến cơn đau nhè nhẹ.
Hắn cúi đầu xem xét, thì thấy băng vải trắng quấn quanh cơ thể đều thấm máu tươi.
Đúng rồi, vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, hiện đang trong giai đoạn khôi phục nên dùng lực thì đương nhiên sẽ khiến vết thương nứt ra.
Cố Thanh Sơn thả xuống cung quân dụng, tìm một cái túi giường hành quân trải ra rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Không thể vội vàng, nhất định phải ổn định.
Cố Thanh Sơn lấy ra viên đan trị thương còn sót lại rồi nuốt xuống không chút do dự.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu yên lặng vận chuyển linh khí, hòa tan dược lực.
Một đêm yên bình.
Hừng đông đến thì mưa lớn hơn.
Thời tiết dần lạnh, nước mưa xen lẫn khí lạnh thấm vào mặt đất.
Còn mấy chục ngày nữa mùa đông sẽ đến.
Trong quân doanh, Cố Thanh Sơn bị cơn lạnh đánh thức.
Hắn đứng dậy khởi động đôi chút, phát hiện vết thương trên người đã hơi khép lại.
Đan trị thương quân dụng quả nhiên không phải chỉ để trưng cho đẹp, tác dụng hồi phục vết thương tốt như vậy.
Chỉ lát sau, cửa mở ra.
Triệu Lục nấu cháo ân cần bưng đến.
Cố Thanh Sơn nhìn nồi cháo còn đang bốc hơi, ngửi mùi thơm của cháo loãng, hỏi: “Lương thực còn bao nhiêu?”
Triệu Lục than thở: “Chỉ đủ ăn thêm một ngày rưỡi.”
Nói xong, lén nhìn trộm túi trữ vật trên lưng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn phát giác, nhưng không nói gì.
Lúc xuyên không đến, túi trữ vật của hắn cũng trống rỗng như tu vi của hắn.
Cố Thanh Sơn cầm cháo ăn trong yên lặng.
“Vết thương thế nào?” Trong mắt Triệu Lục chứa hi vọng.
“Tốt hơn nhiều.” Cố Thanh Sơn duỗi tay chân, thuận miệng hỏi thêm: “Lão Triệu, ngươi ở doanh nào? Thuộc binh chủng gì?”
Triệu Lục cười miễn cưỡng, nói: “Ta thuộc doanh hậu cần, bình thường thì thức ăn của mấy trăm người là do ta làm.”
Thì ra là đầu bếp, khó trách một bát cháo cũng nấu ngon đến vậy.
Trong khốn cảnh này, nếu không có Cố Thanh Sơn thì với người thường như Triệu Lục, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Nhưng Triệu Lục không biết rằng Cố Thanh Sơn cũng chỉ mới chỉ có tu vi Luyện Khí tầng một, gặp tiểu đội yêu ma thì kết cục của Cố Thanh Sơn cũng chỉ có chết.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ trong yên lặng, rồi nhìn đồng hồ cát trên giao diện thao tác.
Cát trong đồng hồ không còn bao nhiêu, sắp cạn đáy.
Một ngày của người chơi trong thế giới khác chỉ bằng một giờ trong thế giới thực, người chơi ở Luyện Khí kỳ nhất định phải trở về thế giới thực ngay lúc cát chảy hết, và lần vào thế giới khác tiếp theo phải ở đủ thêm 24 giờ nữa.
Cố Thanh Sơn hiện giờ vô cùng khát vọng được biết thế giới hiện thực bây giờ đang ở năm nào.
Ăn sáng hơn một nửa, hai người đồng thời dừng lại.
“Cố huynh đệ, bên ngoài có tiếng động.” Cơ thể Triệu Lục hơi co lại, nhỏ giọng nói.
“Ta đi xem.” Cố Thanh Sơn nói xong, cầm lấy cung rồi bước ra ngoài.
Đồng hồ cát hình như chỉ còn lại hơn mười phút, hi vọng tình trạng hỗn loạn không lớn.
Cố Thanh Sơn rời khỏi phòng, rút ra một mũi tên lắp vào dây cung, híp mắt dò xét bốn phía.
Đôi mắt hắn nhanh chóng đảo qua từng kiến trúc, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào.
Nếu doanh địa có pháp trận ẩn nấp thì yêu ma sẽ không dễ dàng đi vào.
Vậy thì là thứ gì?
“Soạt soạt soạt”, tiếng động vang lên lần nữa.
Hướng cổng quân doanh.
Cố Thanh Sơn dán tường di chuyển qua trong yên lặng.
Một con yêu thú thân hình khổng lồ cao tầm hai người xuất hiện trong tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Yếu thú lắc đầu lắc đuôi, đứng kế hố người chết cảnh giác dò xét bốn phía.
Mặc dù có mưa to rửa sạch mọi thứ, nhưng mùi máu trong hố người chết cuối cùng cũng đưa yêu thú tiến đến.
Cố Thanh Sơn nấp dưới bóng mái hiên, giơ cung chậm rãi kéo dây cung.
Hắn biết con quái vật này.
Đây là con yêu thú cấp thấp nhất, mặc dù trông qua hơi vụng về nhưng nếu phát điên lên thì sức va cùng với lực cắn rất đáng sợ, lúc bình thường gần như hai ba tên lính không thể đến gần nó.
Cố Thanh Sơn thầm than một tiếng may mắn.
May mắn bản thân đã chọn viễn công, lại có pháp trận của doanh địa yểm hộ mới có thể tấn công.
Yêu thú chạy chậm quanh hố người chết, thỉnh thoảng lăn người trên mặt đất.
Nó đang thăm dò xem xung quanh có bẫy hoặc có yêu thú khác mai phục không.
Đồng hồ cát còn mười phút.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng kéo cung.
“Hộc”!
“Hộc”!
Yêu thú dừng lại, mũi phát ra tiếng thở phì phò, cái đầu to lớn vẫn cảnh giác quan sảt bốn phía.
Còn năm phút.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Yêu thú rốt cục chậm rãi cúi đầu chuẩn bị ăn thi thể của một tên lính.
Mũi nó ngửi ngửi trên thi thể một lúc lâu mới há ra cái miệng đầy răng nanh.
Chính là giây phút này!
Cố Thanh Sơn kéo căng dây cung, đưa linh lực vào trên mũi tên.
Một sóng khí vô hình từ trên mũi tên chậm rãi lan ra.
Mũi tên chứa linh lực có sát thương gấp năm lần mũi tên bình thường.
Những mũi tên này đều được chế tạo đặc biệt không chỉ để chứa đựng linh lực, mà nguyên tố Ngũ Hành cũng có thể đưa vào nó.
Cung bị kéo căng, Cố Thanh Sơn lặng yên chừng hai hơi thở, thả lỏng ngón tay.
“Vút”!
Mũi tên gào thét bay đi tiến thẳng vào miệng yêu thú, khiến nó đau đớn lăn người ngã xuống đất.
Một mũi tên bay đi, Cố Thanh Sơn lại không chút do dự tiếp tục kéo cung lần nữa.
Liên Xạ!
Từng mũi tên rời cung như hóa thành tàn ảnh.
Yêu thú lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ, tấn công về phía quân doanh.
Nhưng không chạy được mấy bước thì đầu nó hất lên, muốn chạy trốn.
Mũi tên trên người nó ngày càng nhiều, lại toàn trúng các vị trí quan trọng như ở mặt, khớp chân, bụng.
Vết thương ngày càng dày lên với tốc độ kinh khủng, đến mức sự giận dữ của yêu thú đều hóa thành nỗi sợ hãi.
Nếu như trước khi tấn công Cố Thanh Sơn nó chọn chạy đi thì còn có thể tránh khỏi việc bị giết, nhưng nó đã chọn tấn công, bây giờ mới muốn chạy thì đã quá muộn.
Trong caquá trình này vẻ mặt của Cố Thanh Sơn đều giữ nguyên, hai tay vững như bàn thạch, không ngừng rút ra mũi tên, kéo cung và bắn.
Một phút cuối.
Yêu thú ngã xuống mặt đất, máu tươi từ yếu điểm chảy xuống thấm đẫm mặt đất một màu đỏ tươi.
Linh lực của Cố Thanh Sơn chỉ còn lại bốn thành.
Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn tiếp tục kéo tên đưa linh lực vào, nhắm chuẩn vào yếu điểm của yêu thú rồi cứ thế bắn.
Yêu thú đã mở linh trí gần như không con nào là ngu xuẩn, thậm chí có con còn quỷ quyệt hơn con người.
Bọn nó cũng biết giả chết, biết dụ địch.
Tiếp tục tầm bảy tám hơi thở sau thì mũi tên trên người yêu thú ngày càng nhiều, nó giả chết không được nữa, nhảy lên từ mặt đất.
Nghênh đón nó là mưa tên điên cuồng.
Yêu thú nỗ lực chạy ra phía xa, tầm sáu mét, sau khi đụng ngã một cây đại thụ thì cũng “ầm ầm” ngã xuống.
Lần này là chết thật.
Hai hàng chữ nhỏ màu xanh lập tức nhảy vào tầm mắt Cố Thanh Sơn.
“Hồn lực +1, hồn lực hiện giờ: 1/5
Điểm kinh nghiệm đã đủ, điểm kinh nghiệm hiện giờ là 5/5, có thể thăng cấp, xin hỏi có thăng cấp không?”
Con Bác Bì Huyết Ma trước đó giết xong thì thu được 4 điểm kinh nghiệm, giờ có thêm 1 điểm nữa nên đã đạt đến yêu cầu thăng cấp.
Cố Thanh Sơn không chút do dự trả lời: “Thăng cấp.”
Theo lời nói của hắn, điểm kinh nghiệm từ 5/5 trực tiếp biến thành 0/10.
Từ Luyện Khí tầng hai đến Luyện Khí tầng ba thì điểm kinh nghiệm cần có trực tiếp tăng gấp đôi.
Trên icon nhân vật của Cố Thanh Sơn, tiêu chí Luyện Khí tầng một cũng biến đổi trở thành Luyện Khí tầng hai.
Trên người hắn toát ra một vòng hào quang huy hoàng đẹp mắt.
Một dòng nước ấm vờn quanh toàn thân Cố Thanh Sơn, cuối cùng tụ lại ở đan điền hóa thành linh lực.
P.s: Vì sau này còn phải đi đến nhiều thế giới khác nữa nên mình để ta - ngươi cho dễ. Hiện mỗi ngày mình chỉ đăng được 1 chương thôi do còn phải học, về việc sửa lỗi thì chắc cứ 1 tuần mình sửa một lần, mọi người cố gắng giúp mình để ý những lỗi sai nha.
Lịch đăng hiện giờ là 11 giờ trưa mỗi ngày. Nếu có thay đổi sẽ thông báo sau.