Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 5: Chương 5: Biết đâu sau này lại yêu phải một ông chú khó tính nào đấy!




Linh An ngồi ở hàng ghế gần cuối trong giảng đường. Cô vừa tháo ba lô xuống đã tìm điện thoại gọi cho Đan Nhiên, hối thúc cô ấy đi học.

“Cậu đợi một chút, tớ đang ở dưới khuôn viên trường rồi.”

Nhận được câu trả lời của Đan Nhiên, cô gật đầu rồi tắt máy. Điện thoại vừa được Linh An đặt xuống bàn liền vang lên tiếng ting ting, màn hình hiển thị dòng thông báo Tô Minh Trí vừa cập nhật trạng thái mới trên mạng xã hội.

Lúc trước hai người quen nhau, Linh An đã cài đặt chế độ xem trước với tài khoản của cậu ta, do đó mới nhận được kiểu thông báo này. Cô tò mò mở ra xem, kết quả nhìn thấy bức ảnh Tô Minh Trí chụp cùng với Trình Yến Ly ở ngay dưới canteen trường, với dòng trạng thái tình yêu mùi mẫn.

Linh An sởn hết da gà, bởi cái kiểu công khai tình cảm sến súa như vậy. Nghĩ kỹ cô càng thêm tức, lúc trước Tô Minh Trí hẹn hò với cô, có bao giờ cậu ta chụp ảnh đăng công khai lên mạng xã hội đâu chứ?

Tô Minh Trí từng nói với Linh An rằng bản thân thích sự riêng tư, không muốn phô trương mối quan hệ yêu đương cho người khác biết. Con mẹ nó, đúng là lừa tình mà! Cô nghĩ trong khoảng thời gian cậu ta yêu đương với mình, Tô Minh Trí đã âm thầm thả thính thêm mấy cô gái khác, sau đó mới vớ được Trình Yến Ly đây mà.

“Xía! Đồ tên đàn ông tồi, bà đây khinh.” Linh An lẩm nhẩm trong miệng. Sẵn cơn tức trong người, cô mắng Tô Minh Trí một hơi cho hả dạ. Xong xuôi, cô thẳng tay cho tài khoản của cái tên sở khanh này vào danh sách đen trong điện thoại.

Tự nhiên Linh An thấy mình ngu thật mà! Đang yên đang lành lại đi quen cái tên sở khanh đó làm gì, để rồi tự ôm bực tức vào người.

“Hù! Đang nghĩ cái gì mà say sưa thế?”

“Trời ơi, giật thót cả mình.”

Linh An vỗ tay bình bịch vào ngực, quay sang đã thấy Đan Nhiên đứng bên cạnh mình. Một lúc sau bình tĩnh lại, cô kéo tay cô bạn thân ngồi xuống ghế, nũng nịu dựa vào vai Đan Nhiên mà than thở:

“Tiểu Nhiên yêu dấu, cái tên khốn kiếp Tô Minh Trí đã chia tay mình rồi. Mà chia tay thì thôi đi, anh ta còn cắm lên đầu tớ cặp sừng to nữa.”

Đan Nhiên khẽ thở dài, đồng cảm cho tâm trạng hiện tại của Linh An. Cả ngày hôm qua cô ấy bận chuyển đồ đạc sang chỗ ở mới, nên không đến giảng đường. Buổi tối Đan Nhiên nhìn thấy ảnh Tô Minh Trí công khai tình cảm với Trình Yến Ly trên mạng xã hội, cô ấy có gọi điện thoại cho Linh An, nhưng gọi mấy cuộc vẫn nhận lại thông báo thuê bao.

Đan Nhiên tưởng Linh An đang rất sốc, liền nhẹ nhàng an ủi:

“Linh An à, Tô Minh Trí là gã đàn ông trăng hoa. Một người như hắn, không xứng để cậu phải đau lòng đâu.”

“Xía, cái tên đó làm gì đủ bản lĩnh làm tớ đau lòng chứ? Chẳng qua tớ hối hận vì không nhìn ra bản chất ong bướm của anh ta sớm hơn thôi.”

Mặt mày Linh An tỉnh bơ, còn nháy mắt tinh nghịch với Đan Nhiên nữa. Chẳng qua cô muốn làm nũng với cô ấy một chút, chứ không hề đau lòng vì tên đàn ông kia chút nào.

Mà cũng lạ thật! Rõ ràng bị người yêu chia tay nhưng Linh An chẳng hề thấy buồn. Chẳng lẽ vì quen nhau chưa được bao lâu, nên tình cảm chưa đủ sâu đậm sao?

Hay là do bản thân cô quá hời hợt trong mối quan hệ với Tô Minh Trí nhỉ? Linh An bắt đầu tự hoài nghi chính bản thân mình, lắm lúc cô cảm thấy ở bên cạnh Hứa Ngụy Phàm còn vui vẻ hơn nhiều.

Nghĩ đến ông chú già kia, cô bất giác đỏ mặt. Dạo gần đây không biết vì sao thỉnh thoảng cô cứ vu vơ nghĩ về hắn như thế.

“Vậy sao tối hôm qua tớ không gọi được cho cậu? Tớ còn tưởng cậu buồn quá nên mới không nghe điện thoại chứ?”

“Không phải đâu! Là do điện thoại tớ hết pin mà quên sạch thôi. Buồn cái quái gì chứ? Hôm qua tớ còn cùng ông chú Hứa đi ăn kem và dùng bữa tối ở nhà hàng nữa mà.”

Nói xong, cô lấy hai hộp sữa trong ba lô ra, một hộp đưa cho Đan Nhiên, còn một hộp cắm ống hút vào để uống. Nhớ đến chuyện cô ấy vừa chuyển chỗ ở, Linh An liền hỏi thăm:

“Mà cậu chuyển đến đâu sống thế? Lần trước tớ nghe nói cậu cho sửa sang lại khuôn viên trong biệt thự, nên mới chuyển ra ngoài một thời gian hả?”

“Ừ, tớ ngại tiếng ồn mà. Tớ chuyển đến căn hộ trong Lux. Thật ra... anh Thiên Minh cũng đang sống ở tòa chung cư đó.”

Nghe đến Tống Thiên Minh, Linh An bất giác chau mày. Đây không phải là người đàn ông đã thẳng thừng từ chối tình cảm của Đan Nhiên vào đúng lần sinh nhật thứ mười chín của cô ấy sao?

“Đan Nhiên, cậu vẫn còn thích ông chú đó hả? Lần trước người ta đã nói rõ ràng rồi, sao cậu còn cố chấp thế?”

Linh An thật bất lực với cô bạn thân. Cô nghĩ với điều kiện hiện tại của Đan Nhiên, thiếu gì chàng trai tốt sẵn lòng theo đuổi, tại sao cứ phải đâm đầu vào người đàn ông hơn mình tận mười hai tuổi?

“Biết làm sao được… tớ chỉ thích anh ấy thôi.” Đan Nhiên khẽ cười gượng gạo.

Chuyện tình cảm đâu ai biết trước được điều gì. Rõ ràng biết là sẽ đau, sẽ ôm phần tổn thương về phần mình nhưng vẫn thích đâm đầu vào. Lúc trước Đan Nhiên hay cằn nhằn Linh An sống quá vô tư, nhưng bây giờ cô ấy mới cảm thấy nếu bản thân được hồn nhiên, vô lo vô nghĩ như cô thì tốt biết bao!

“Tớ chịu cậu đó, sao cứ phải thích mấy người lớn hơn mình cả chục tuổi hả? Mấy ông chú hơn ba mươi phiền chết đi được! Có chỗ nào đáng để yêu đâu chứ?” Linh An vừa hút rột roạt hộp sữa, vừa dẩu môi lên tiếng bất bình. Nếu là cô, cô sẽ chọn mấy anh đẹp trai, cơ bụng sáu múi, hơn mình khoảng chừng hai, ba tuổi để yêu nha.

“Haizz, cậu cứ chê cho nhiều vào đi, biết đâu sau này lại yêu phải một ông chú khó tính nào đấy.”

“Hứ, còn lâu nhé! Diệp Linh An này đã lập lời thế không yêu người hơn mình quá năm tuổi rồi.” Cô vỗ ngực, tự tin tuyên bố với Đan Nhiên.

Cô ấy phì cười, uống nhanh hết hộp sữa mà Linh An đưa cho. Gần đến giờ học, giảng đường đã đông sinh viên hơn rất nhiều. Hai cô gái tranh thủ lấy giáo trình ra xem sơ lại bài cũ, trước khi giảng viên vào lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.