Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 85: Chương 85: Cô bé hàng xóm, gọi hắn là chồng




Ngày trọng đại nhất cuộc đời Linh An và Hứa Ngụy Phàm đã đến. Từ sáng sớm, nhà trai đã tất bật chuẩn bị mọi thứ, từ cổng hoa tới sính lễ, đều rất chỉn chu, vẹn toàn.

Hứa phu nhân giúp Hứa Ngụy Phàm thắt cà vạt, bình thường hắn vẫn tự làm, chẳng hiểu sao lúc này chân tay lại lóng ngóng, thắt mãi mà chẳng xong.

“Cúi xuống mẹ lau mồ hôi cho!” Bà nói khẽ.

Hứa Yên đứng ở một bên được phen trêu chọc:

“Anh đi lấy vợ chứ có phải ra chiến trường đâu? Căng thẳng thế làm gì?”

“Xùy, sau này em lấy chồng đi sẽ biết.” Hắn nhơn mặt tự đắc.

Hứa Ngụy Phàm diện lên người bộ vest đen hoành tráng, ngực trái cài hoa, đầu tóc vuốt keo gọn gàng. Vẫn là phong cách lịch lãm thường thấy ở người đàn ông này, nhưng chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ cùng Linh An tiến vào lễ đường lớn, đón nhận lời chúc phúc của mọi người.

Đằng trai sang nhà gái rước dâu, đi bộ chưa quá năm bước chân. Linh An vẫn đang ở trên phòng sửa soạn, cho nên Hứa Ngụy Phàm chỉ có thể đứng ở bên dưới, sốt ruột chờ đợi.

“Vẫn chưa đến giờ, con bình tĩnh một chút!” Hứa phu nhân ghé sát vào tai hắn, nhỏ nhẹ nói.

Bên dưới có ông nội Diệp và Diệp Sâm ngồi tiếp đãi mọi người. Sính lễ được đặt lên bàn thờ, chỉ chờ cô dâu xuống liền có thể làm lễ cúng gia tiên.

Ở trên phòng, Linh An vừa trang điểm xong. Hôm qua cô đã đi ngủ từ sớm, nhưng lại thổn thức cả đêm chẳng thể chợp mắt, nên sáng nay mới có chút chậm trễ như vậy.

“Thư Kỳ, Đan Nhiên, hai cậu thấy tớ có xinh không?”

“Linh An nhà ta xinh quá!” Hai cô nàng đồng thanh cất lời.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, bên ngoài phủ một lớp voan trong suốt. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ được tết gọn gàng, điểm nhấn là chiếc kẹp lông vũ đính kèm ngọc trai Tahiti sang trọng. Linh An ngắm mình trong gương, khóe miệng nhoẻn cười thật hạnh phúc.

Đan Nhiên và Thư Kỳ giúp cô đỡ váy, bà Diệp đi bên cạnh, cùng nhau xuống dưới tầng trệt.

“Cô dâu ra rồi, ra rồi…”

Hứa Ngụy Phàm ngước nhìn cô gái nhỏ, tim đập thình thịch. So với lúc đi chụp ảnh cưới, Linh An lúc này còn làm hắn thần điên đảo hơn nữa.

Ông nội Diệp dẫn cô và hắn đến trước bàn thờ, thắp nén hương cho ông bà tổ tiên. Sau một vài nghi thức quan trọng, Linh An theo chân đằng trai sang nhà Hứa Ngụy Phàm.

Đến lúc này bà Diệp quay sang chỗ khác, len lén lau nước mắt. Diệp Sâm vỗ nhẹ vào vai bà, an ủi:

“Con bé lấy chồng ở sát vách nhà ta, em khóc cái gì? Mau nín đi nào!” Ông còn lấy khăn mùi xoa, dịu dàng lau mặt cho bà.

Ông nội Diệp mỉm cười mãn nguyện, lời hứa năm xưa với cha của Hứa Ngụy Phàm, xem như cũng thực hiện được rồi!

Đợi khi hoàn tất nghi lễ bên nhà họ Hứa, mọi người cùng di chuyển đến nhà hàng để tham dự tiệc cưới.

Khách khứa đến ngày càng đông, người trong giới chính trị, giới kinh doanh đều có mặt đủ cả. Có cả những ông bạn thân của ông nội Diệp cũng có mặt. Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu và chú rể.

Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm khắp hội trường, nhạc nổi lên du dương theo những cánh hồng đỏ rực, bay phảng phất trong khoảng không gian thơ mộng. Giờ lành đã đến, Diệp Sâm dắt tay Linh An vào lễ đường, trước sự chứng kiến của hàng trăm khách mời trong bữa tiệc.

Ông trao cô cho Hứa Ngụy Phàm, tận sâu trong đáy mắt chứa trọn niềm tin mãnh liệt dành cho người con rể này. Ông mấp máy môi, căn dặn hắn phải chăm sóc, yêu thương con gái ông cả đời.

Linh An đứng bên cạnh Hứa Ngụy Phàm, nghe ông nội Diệp đọc lời thề trăm năm. Hắn không chút do dự, đồng ý dành phần đời còn lại ở bên cạnh cô gái nhỏ, dù giàu sang hay nghèo hèn, đều cùng Linh An cố gắng, vượt qua tất cả.

Cô cũng vậy, nguyện một đời chỉ yêu mình hắn…

Hứa Ngụy Phàm cùng Linh An đeo nhẫn cho nhau, trong màn vỗ tay nồng nhiệt của khách mời, hắn cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt. Giây phút này Hứa Ngụy Phàm đã chờ đợi lâu lắm rồi, chờ đợi đến một ngày, cô bé hàng xóm gọi hắn là chồng!

Bữa tiệc kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ, khách mời ai nấy đều quý mến cô dâu, chú rể nên muốn chụp ảnh lưu niệm. Đến khi Linh An và Hứa Ngụy Phàm về nhà đã là hơn chín giờ tối, cô đang có thai nên mệt giã rời.

Dù rằng trước đó hắn đã muốn đưa Linh An đến phòng chờ nghỉ ngơi, nhưng trước sự nhiệt tình của mọi người, cô lại không nỡ vắng mặt. Thay xong bộ váy cưới trên người, Linh An nằm dài lên giường tân hôn của hai vợ chồng.

“Bảo bối, mệt lắm phải không? Để anh bóp chân cho em.”

“Không cần đâu! Ngụy Phàm, anh nằm xuống đây một lúc đi!”

Linh An tự động chui rúc vào trong lòng hắn, hít hà mùi hương trên cơ thể người đàn ông này. Ôm lấy Hứa Ngụy Phàm, cô cảm thấy bình yên đến lạ.

“Ông xã, em yêu anh!”

“Bà xã đại nhân, anh cũng yêu em, yêu cả bé con của chúng ta nữa!” Hắn nói rồi đưa tay vuốt ve lên bụng cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.