Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 26: Chương 26: Em nguyện ý, không có hối hận




“Linh An, em biết mình đang nói cái gì không?”

Hứa Ngụy Phàm không nghĩ Linh An lại trở nên táo bạo như vậy, uống rượu vào thì có thể nói ra mấy câu này. Nhưng dù sao hắn cũng không dám làm càng, sợ mang tiếng lợi dụng lúc cô say xỉn mà trục lợi.

“Em nằm xuống giường đi. Tôi gọi người mang thuốc giải rượu đến.”

Hắn chống tay ngồi dậy, đem cô gái nhỏ đặt xuống giường. Chỉ là Linh An vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ nắm khư khư lấy cổ tay Hứa Ngụy Phàm.

Gương mặt Linh An trở nên mếu máo, trong lòng dội lên cảm giác uất ức khó tả. Sao hắn chẳng có tí ham muốn nào với cô hết, cái này là đang thẳng thừng chê cô sao?

“Chú không muốn thì thôi, vậy mà nói thương em… Sau này cũng không định cưới em nữa chứ gì?”

Hứa Ngụy Phàm không nói gì, Linh An liền buông tay hắn ra, nằm ấp mặt xuống gối. Hắn không đành lòng, vội ngồi lên giường dỗ dành cô.

“Sau này tôi sẽ cưới em.” Hứa Ngụy Phàm nói chắc nịch.

Dừng lại một lúc, hắn tiếp lời:

“Linh An à, bởi vì em đang say nên mới không kiểm soát được hành động lúc này. Tôi không muốn sáng mai em tỉnh dậy phải cảm thấy hối hận vì quyết của mình đâu.” Hứa Ngụy Phàm từ tốn nói, nhưng không dám chắc với thần trí lúc này của cô sẽ nghe hiểu được bao nhiêu nữa.

Linh An vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình. Cô ngồi dậy, chủ động gỡ từng nút áo trên người Hứa Ngụy Phàm xuống, mặc cho say đến mức chỉ dùng xúc giác để cảm nhận, cô vẫn rất kiên trì.

“Em nguyện ý, không có hối hận!”

Nghe đến câu này, sự kiên định của Hứa Ngụy Phàm liền bay biến. Từ lúc bàn tay thon dài kia chạm vào lồng ngực hắn, dục vọng trong người đàn ông kia đã sôi lên sùng sục.

Bây giờ có muốn dập tắt cũng chưa chắc được!

Hứa Ngụy Phàm với tay tắt đèn phòng, chỉ chừa lại chút ánh sáng mờ mờ, hiu hắt từ chiếc đèn ngủ. Hắn đè Linh An xuống giường, mở màn bằng nụ hôn cháy bỏng. Cô đang khát khô cả cổ họng, vừa lúc có đôi môi mềm áp xuống môi mình thì đáp lại một cách cuồng nhiệt.

Khóa váy đã kéo sẵn xuống, Hứa Ngụy Phàm không tốn quá nhiều sức để lôi tuột bộ váy kia ra. Linh An nhắm nghiền mắt, mọi động tác đều theo trái tim mách bảo, cô trườn xuống dưới, hôn lên cằm hắn rồi dừng lại ở yết hầu.

Bản năng đàn ông trong người Hứa Ngụy Phàm được kích thích mạnh mẽ. Hắn đưa tay từ từ khám phá cơ thể cô, lướt qua từng tấc thịt không để sót chỗ nào.

Linh An nhạy cảm mà ưỡn lưng lên, bàn tay hắn mát rượi, giống như đang xoa dịu cái nóng như lửa đốt trên người cô. Bầu ngực nhỏ nhắn áp sát vào khuôn ngực rắn rỏi kia, đưa qua đưa lại.

“Ưm…” Linh An khẽ rên rỉ.

“Linh An, tôi hỏi em lần cuối, em chắc chắn muốn trao thân cho tôi chứ?”

“Mẹ kiếp, chú thật lắm lời!” Cô mắng.1

Hứa Ngụy Phàm cười cười, hỏi người đang say cũng bằng thừa. Dẫu sao hắn cũng không còn đường lui nữa, giây phút này cứ tận hưởng thôi.

Một điều chắc chắn rằng hắn sẽ chịu trách nhiệm! Sau này nhất định sẽ rước Linh An về nhà họ Hứa, yêu thương hết mực.

Hứa Ngụy Phàm trút bỏ quần áo trên người, hắn mon men xuống dưới, dùng ngón tay của mình khám phá chỗ kín đáo trên cơ thể Linh An. Cô hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào, theo bản năng mà kẹp chặt lấy hai chân, ngăn cảm sự xâm nhập từ hắn.

Bộ dạng này thật khiến Hứa Ngụy Phàm không biết nên tiếp tục hay dừng lại. Hắn cũng giống Linh An, đây là lần đầu của hắn, nhưng khác cô ở chỗ là hắn phải chủ động. Những thứ Hứa Ngụy Phàm biết đều thử áp dụng, làm liều một phen vậy.

Vật vã một hồi lâu, Hứa Ngụy Phàm cuối cùng cũng cảm nhận được Khiết Băng đã sẵn sàng tiếp nhận. Trong thời khắc quyết định, hắn đưa con mãnh thú của mình, dần dần tiến vào sâu vào trong cơ thể cô.

“A… aaa…”

Tiếng hét thất thanh vang lên, làm cho Hứa Ngụy Phàm suýt chút mất kiểm soát mà bắn ra. Hắn hít thở đều đặn, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Đừng sợ… em thả lỏng ra sẽ bớt đau hơn.”

Linh An đau đến mức mồ hôi túa ra như nước, mặc dù Hứa Ngụy Phàm ôn nhu từng chút một, cô nhất thời vẫn không chịu đựng được vật to lớn kia xâm chiếm lấy cơ thể mình.

“Linh An, ngoan… hôn tôi!”

Hứa Ngụy Phàm hôn lên vành tai rồi trườn dài xuống cổ Linh An, như để trấn an cô gái nhỏ. Lần đầu biết chắc sẽ đau, Linh An lại đang say đến mức này nên khoái cảm cũng không đạt được nhiều, vì thế hắn mới phải cẩn thận như vậy.

“Ưm a… Ngụy Phàm, chậm một chút…”

Trong căn phòng hạng sang liên tục phát ra tiếng rên rỉ ám muội của hai người. Sau trận mây mưa một hồi lâu, khi đã gần một giờ sáng, Hứa Ngụy Phàm mới ôm lấy Linh An vào lòng, từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.