Thẩm Tuyết chuyển đồ sang căn hộ mới, sau đó mời Hứa Ngụy Phàm và Linh An đến chơi. Hôm nay là ngày nghỉ, nên hai người họ cũng không có lý do để từ chối.
Đến nhà người khác cũng không thể đi tay không, cô và hắn liền ghé qua siêu thị, mua một ít trái cây và sữa tươi cho Neil.
“Hai người đến rồi, vào trong nhà đi.” Thẩm Tuyết tỏ ra niềm nở.
Căn hộ chung cư mà Hứa Ngụy Phàm tìm giúp cô ta nhìn khá rộng rãi và tiện nghi. Hai mẹ con Thẩm Tuyết chuyển đến đây cũng không phải mua sắm thêm bất cứ cái gì, từ ti vi, tủ lạnh đến máy giặt, đều có đủ cả.
Hai người ngồi chơi một lúc rồi định ra về, Thẩm Tuyết lại giữ họ ở lại ăn trưa. Thấy cô ta nhiệt tình như vậy, Linh An và Hứa Ngụy Phàm đành phải đồng ý.
Neil chơi mô hình siêu nhân, một lúc sau thì lăn ra đất ngủ ngon lành. Thẩm Tuyết bế con trai của mình lên ghế sofa, rồi quay sang nói:
“Ngụy Phàm, anh và Linh An cứ ngồi đây chơi, em vào trong bếp nấu đồ ăn. Sẽ nhanh thôi!”
Linh An và Hứa Ngụy Phàm không biết phải làm gì, xem tivi thì sợ Neil tỉnh giấc. Hai người ngồi ở đó ngắm thằng bé đang nằm ngủ say, gương mặt bầu bĩnh, non nớt tựa như một thiên thần nhỏ, khiến cho ai nhìn cũng thấy thích.
“Thằng bé nhìn đáng yêu quá!” Linh An nói khẽ vào tai hắn.
Hứa Ngụy Phàm gật gù, thuận tay ôm lấy eo cô gái nhỏ, kéo về phía mình.
“Bảo bối của anh, hay là chúng ta cũng làm một đứa đi!”
Linh An đỏ mặt, đưa mũi cọ cọ lên áo sơ mi của hắn, giọng nói càng nhỏ hơn nữa:
“Nếu sau này chúng ta có con, em có còn là bảo bối của anh không?”
“Phải chứ! Em mãi mãi là bảo bối của anh!”
Mỗi câu Hứa Ngụy Phàm nói đều mang theo sự cưng chiều vô hạn dành cho cô gái nhỏ. Linh An cười tít mắt, nhẹ nhàng rướn người hôn lên môi hắn. Sau này kết hôn, sinh con, cô không sợ mất đi vị trí bảo bối trong lòng hắn nữa. Linh An đang nghĩ, cô sẽ sinh cho Hứa Ngụy Phàm mấy đứa đây?
Một thì hơi ít. Linh An là con một nên hiểu rất rõ cảm giác cô đơn khi không có anh chị em ruột. Vậy thì sinh hai hoặc ba đứa đi!
Cô ngồi lẩm nhẩm tính toán, phải khiến Hứa Ngụy Phàm bật cười thành tiếng.
“Em sinh mấy đứa cũng được. Hứa gia giàu có như vậy, càng đông con cháu càng vui.”
Một màn nói chuyện từ nãy đến giờ của hai người, đều được Thẩm Tuyết nghe thấy. Cô ta nặng nhọc thở dài, bước ra vẫn phải tươi cười:
“Ngụy Phàm, anh giúp em chặt gà có được không?”
Gà đã luộc xong, chặt ra liền có thể ăn trưa. Hứa Ngụy Phàm theo cô ta vào bếp, chỉ còn Linh An ngồi ở ghế sofa trông chừng Neil.
Sẵn thấy quyển tạp chí dưới gầm bàn, cô cầm lên đọc cho đỡ buồn chán. Mới không nhìn Neil một lúc, Linh An đã nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn, sau đó là tiếng khóc vang trời.
“Ôi bé con, em không sao chứ?”
Linh An hốt hoảng chạy lại, bế thằng bé lên. Có lẽ vì Neil giật mình tỉnh giấc, đầu óc còn đang mơ màng nên mới chúi người xuống đất.
Hứa Ngụy Phàm và Thẩm Tuyết nghe thấy tiếng động, vội chạy ra xem. Neil càng khóc càng to, cô ta thấy vậy liền giành bế thằng bé, hốt hoảng dỗ con ngừng khóc.
“Ôi mẹ thương, Neil ngoan đừng khóc…”
Trên trán thằng bé xuất hiện một cục u lớn, Thẩm Tuyết giận run người, trừng mắt với Linh An:
“Cô đã làm gì Neil hả? Thằng bé còn nhỏ như vậy, sao cô nỡ đẩy ngã nó?”
“Không phải, chị hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm sao? Tôi biết rồi, bởi vì Ngụy Phàm yêu thích Neil nên cô mới thấy thằng bé chướng mắt, rắp tâm hãm hại. Đồ người phụ nữ độc ác này, cô mau cút khỏi nhà tôi đi.”
Cô ta càng nói càng quá đáng, một mặt vì quá xót con, mặt khác lại có thành kiến với Linh An từ trước. Thẩm Tuyết sấn sổ định đánh cô gái nhỏ, may mà Hứa Ngụy Phàm ngăn lại.
“Được rồi, Thẩm Tuyết, em bình tĩnh đi!”
“Linh An à, em xuống nhà xe trước, đợi anh ở đó được không?”
Hai mắt Linh An ngắn lệ, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Hứa Ngụy Phàm đang đuổi cô đi sao? Cả hắn cũng không tin cô vô tội!
“Ngoan, nghe lời anh.” Hắn lấy túi xách trên ghế sofa đưa cho cô gái nhỏ. Bạ