Chú Hay Anh

Chương 12: Chương 12




“Mày tới gặp bố mẹ vợ kêu tao đi cùng làm gì”Vũ bực bội khi bị thằng bạn bắt về,bỏ lỡ cuộc nhậu chiều nay.

“Về cùng tao đi...xong việc tao mời mày hẳn mười bữa nhậu chứ một bữa nhằm nhò gì”Nhật Phong vừa lái xe vừa nói với thằng bạn.

Sáng nay anh nhận được tin nhắn của bảo bối về chuyện ba mẹ phản đối tình cảm của hai người khiến anh đứng ngồi không yên,cả ngày không làm được việc gì anh cứ hết đi ra rồi lại đi vô suy nghĩ cách giải quyết.Cuối cùng chỉ có một cách tốt nhất đó là đến gặp ba mẹ bảo bối trước khi bị triệu tập.

“Mày nói đấy nhé....thằng nào không làm là con c.hó” gương mặt Vũ tươi tỉnh hẳn lên khi nghe lời hứa từ Phong.

“uh....nếu mày tác động để ba mẹ bảo bối đồng ý chuyện của tụi tao,thì mày muốn nhậu bao nhiêu cũng không thành vấn đề”

“thôi đi cha....khôn vừa thôi...chuyện của tụi mày tao chịu..ông bà ấy tương đối khó chịu và cổ hủ lát qua liệu đường mà nói không ổng bà bắt vợ mày đi thì đừng có kêu gào với tao..”Vũ cảnh báo trước cho bạn.

“Anh chị,sao không nghỉ thêm đi,làm gì mà bộ mặt đăm chiêu ngồi đó vậy”Để Phong đi đậu xe,Vũ vô nhà trước thấy anh chị mình đang ngồi nói chuyện với vẻ mặt căng thẳng.

“Chú đi vô đây,anh chị cũng đang có chuyện muốn bàn với chú”Mẹ Diệp vẫy tay gọi Vũ lại

“ơ....dạ...dạ...có gì không chị”bước tới sofa hắn thả người lên ghế.

“Chuyện của con bé Lam chú thấy sao?”Ba Diệp lên tiếng hỏi em trai.

“chuyện gì hả anh?phải là anh chị thấy sao,chứ sao hỏi em”hắn tránh né câu hỏi của anh mình.

“thì chuyện con Lam nó yêu bạn chú...nó gắn bó với chú từ nhỏ tôi không hỏi chú còn hỏi ai?tại sao khi biết chuyện này chú không ngăn cản nó và thông báo cho tôi ngay”Ba Diệp nhíu mày giọng trở nên gay gắt.

“em cũng mới biết trước anh chị được một thời gian thôi...với cả chuyện có gì quan trọng đâu mà anh chị cứ ầm ầm lên thế nhỉ...thời buổi này không ai quan trọng tuổi tác trong tình yêu đâu...” hắn bực tức khi anh trai trách cứ mình.

“cái gì mà không quan trọng....nó là cháu chú đấy chú biết không hả??yêu một người bằng tuổi chú mình mà nói không quan trọng sao??vậy như thế nào với chú mới quan trọng”Ông đập bàn cáu giận.

“Mình đừng có vậy không lại lên tăng xông...chú Vũ cũng hết lòng yêu thương Lam nhi,do con bé không hiểu chuyện nên mới vậy..để từ từ chúng ta cùng khuyên con bé”Mẹ Diệp vừa nói vừa vuốt ngực cho chồng bớt giận.

“Thưa hai bác..cháu mới tới”trên tay xách lẵng trái cây,Nhật Phong gập người cúi chào ba mẹ của bảo bối.

“Cậu....cậu....là......”Ba mẹ Diệp ngạc nhiên nhìn người thanh niên trước mặt.Dáng người cao to,gương mặt tuấn tú,trên môi nở nụ cười quyến rũ người nhìn.

“Dạ...cháu là Phong...bạn của Vũ và cũng là người yêu của Diêp Lam ạ..biết tin hai bác về nước nghỉ ngơi nên cháu ghé qua thăm hai bác”Nhật Phong lễ phép giới thiệu về mình.

“Cậu là Nhật Phong??mời cậu ngồi..tôi cũng đang tính nói thằng Vũ gọi cho cậu để mời cậu sang đây nói chuyện”Ba Diệp khách sáo đưa tay chỉ vô chỗ ngồi cạnh Vũ.

“Dạ...đi vội quá cháu không kịp mua gì biếu hai bác..có lẵng trái cây cháu biếu hai bác ăn lấy thảo ạ”cười nở rộ để lộ chiếc răng khểnh,anh đưa lẵng trái cây cho mẹ Diệp.

“Cậu khách sáo rồi...nhưng nhà chúng tôi không ai thích ăn trái cây”không đưa tay ra nhận lẵng trái cây,bà từ chối thẳng thừng.

“đưa đây....tao nghiền trái cây lắm...mày ngồi đi”thấy tình hình không ổn,Vũ đứng dậy đỡ lẵng trái cây rồi bảo bạn ngồi.

“Tính tôi không thích quanh co nên tôi nói thẳng có gì không phải thì cậu bỏ qua”Ba Diệp nói ngay khi anh vừa ngồi xuống.

“dạ....không có gì...có gì bác cứ nói để cháu rút kinh nghiệm ạ”

“Cậu Phong này...chắc tôi cũng chỉ hơn cậu ít tuổi thôi,vậy mà cậu gọi bằng bác không thấy ngại miệng hả?”

“Dạ không...ba mẹ của bảo bối cũng là ba mẹ của con nên con không ngại gì hết ạ”

“Cậu không ngại nhưng chúng tôi nghe cũng thấy mắc cỡ dùm cậu nữa....tôi không cần biết cậu với con bé nhà tôi yêu nhau ra sao nhưng tôi đề nghị cậu hãy rời xa con bé...nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên xin cậu hãy buông tha cho nó”

“Cháu biết tuổi của cháu quá lớn so với bảo bối..nhưng chúng cháu yêu nhau...cháu tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy..”

“yêu nhau?yêu nhau kiểu gì khi anh đáng tuổi chú nó...rồi mọi người nhìn vô sẽ cười nhạo,chế giễu con bé khi yêu một người đáng tuổi cha chú mình...”

“bác cũng đã từng yêu...và chắc bác hiểu khi yêu,mọi thứ hay lời đàm tiếu xung quanh không quan trọng chỉ cần hai trái tim cùng chung nhịp đập với nhau là đủ”Nhật Phong kiên nhẫn giải thích để ba Diệp hiểu.

“nhưng cậu có biết khi yêu một người hơn tuổi con bé sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi thế nào không?”mẹ Diệp ngồi im từ nãy,giờ mới lên tiếng.

“cháu hiểu khi bảo bối chấp nhận yêu cháu sẽ rất thiệt thòi nhưng cháu sẽ bù đắp cho cô ấy bằng chính tình yêu của mình..cháu tin rằng bảo bối cũng sẽ hạnh phúc khi ở bên cháu”

“tôi không cần biết cái triết lý tình yêu gì đó của cậu...có nói nữa tôi cũng không đồng ý cho con bé yêu cậu..nó phải sang Mỹ và chấm dứt tình cảm này ngay lập tức”Ba Diệp lớn tiếng cấm đoán.

“xin bác cho chúng cháu một cơ hội....cháu rất yêu bảo bối và cô ấy cũng vậy...”Anh tha thiết cầu xin ba mẹ Diệp.

“đủ rồi..cậu về đi...từ giờ trở đi cậu đừng làm phiền con gái tôi”Ba Diệp xua tay đuổi anh về.

“chuyện tới nước này rồi cháu cũng xin nói thật để hai bác biết...bảo bối đang mang trong mình giọt máu của cháu...nếu hai bác thương con thương cháu thì xin đừng để cảnh chia ly xảy ra từ khi babi chưa được chào đời”Nhật Phong hết cách nên đành phải lôi nốt chiêu cuối này ra sử dụng..hi vọng ông bà sẽ vì thương con,thương cháu mà đồng ý cho anh và cô ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.