“hả....anh...anh nói cái gì....có...có bầu á??”Diệp Lam tròn mắt,miệng mở lớn nghe anh nói.
“suỵt....nhỏ nhỏ cái miệng thôi....anh cũng không muốn nói dối nhưng nếu không nói như vậy ba mẹ em không cho chúng ta tiếp tục quen nữa”Nhật Phong vội vàng che cái miệng nhỏ đang mở lớn ra vì ngạc nhiên kia lại.
“nhưng...nhưng...giờ em phải làm gì?”cô lúng túng không biết phải làm gì trong trường hợp như thế này..bảo cô làm nũng,hay ăn vạ thì được chứ có bầu thì cô bó tay luôn rồi.
“em không cần làm gì hết...chỉ cần ăn,ăn và ăn...thỉnh thoảng trước mặt ba mẹ thì giả bộ ọe vài tiếng là được rồi...”Anh ân cần vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
“hjhjh...dạ...ăn thì em là số một....anh yên tâm em sẽ làm như lời anh dặn”Diệp Lam tinh nghịch nháy mắt với anh.
“Bảo bối....anh xin lỗi..yêu anh khiến em chịu thiệt rồi”Nhật Phong nhìn vô mắt cô giọng buồn buồn.Anh biết vì yêu mình bảo bối đã phải hi sinh nhiều thứ...
“hứ...em tự nguyện mà...Phong....cho dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng nguyện yêu anh suốt đời”Cô bẽn lẽn ngả đầu vô vai anh.
“Bảo bối...trái tim và thể xác anh đời này,kiếp này chỉ thuộc về em...xin em hãy thương lấy thân xác này mà đem về làm chồng được không??Bảo bối làm vợ anh nhé”nâng cằm cô lên,ánh mắt anh da diết nhìn thẳng vô mắt cô.
“hjhjh...chẳng phải giờ em có bầu rồi sao...không lấy anh thì biết lấy ai bây giờ....Phong...em đồng ý”Hai khóe mắt rưng rưng nước,Diệp Lam hạnh phúc gật đầu.
“Cám ơn em...cám ơn bà xã..anh yêu em”Nhật Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cười chúm chím kia.Đôi tay tham lam lần cởi từng chiếc cúc áo dài trên thân thể gợi cảm của cô.
“ưm....Phong...ba mẹ lên thấy bây giờ”ẩn anh ra,cô nắm chặt lấy bàn tay đang lần mò ấy.
“anh chỉ muốn thay đồ giúp vợ thôi có gì mà phải sợ chứ..bảo bối....anh khóa cửa phòng rồi...để anh giúp em thay nha...”nở nụ cười tà mị, ôm chặt lấy cô...môi anh chu du từ gương mặt tới khắp nơi trên cơ thể mềm mại đang nhũn ra vì những nụ hôn gợi tình ấy.
Dừng lại nơi đôi gò bồng đảo đang bị bó buộc vì chiếc áo nhỏ màu hồng phấn,anh đưa tay cởi nút cài phía sau để đôi gò bồng được tự do,hai hạt hạnh nhân như vui mừng đứng thẳng trên bầu ngực trắng nõn.
“ưm....ư....ư...Phong....anh....hư..hư đốn”bị anh khơi dậy ngọn lửa tình trong người,cơ thể cô uốn éo khó chịu,hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
“Bảo bối...anh xuống nhà đây...không ba mẹ nhìn thấy thì ngại lắm”Nhìn gương mặt kiều diễm của cô chìm đắm trong men tình,làm anh càng hưng phấn hơn nhưng cũng không quên chọc ghẹo bảo bối nhỏ.
“Phong...ưm....anh...dám....a...ưm”Diệp Lam khẽ rên lên khi ngón tay của anh miết hai miếng thịt nhỏ rồi tách chúng ra chạy thẳng vô tiểu huyệt đang đầy dịch thủy mà càn quấy.Tay còn lại đang phía trên nhào nặn một bên ngực,bầu ngực kia đang bị miệng anh liếm mút chùn chụt như trẻ nhỏ bú sữa mẹ.Hai người cuốn lấy nhau,tiểu huyệt nhỏ bé cũng đã thích nghi,khoan khoái ôm chặt lấy côn th*t chà xát...hòa quyện lẫn nhau hết lần này tới lần khác.
1 tháng sau trên du thuyền có một người đàn ông tuấn tú,khoác trên người bộ vest xanh dương quỳ dưới chân một cô gái nhan sắc kiều diễm,mặc bộ váy cưới màu xanh nhạt như một nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích.
“Diệp Lam.....cuộc đời anh là chuỗi ngày nhàm chán nhờ có em mang hơi thở thanh xuân đến khiến cuộc sống của anh trở nên tươi đẹp hơn....được yêu em anh thấy mình thật hạnh phúc,trái tim anh vui sướng,nhảy nhót trong lồng ngực khi nghĩ tới chỉ còn ít phút nữa thôi anh sẽ chính thức được làm chồng của bảo bối mà từ nhỏ anh đã nâng niu cưng chiều.... bảo bối,cám ơn em đã yêu và đồng ý làm vợ anh.....Bảo bối anh yêu em.”
Khóe mắt người đàn ông long lanh giọt nước,anh đeo vô tay nàng công chúa xinh đẹp chiếc nhẫn kim cương sáng chói rồi đứng dậy đặt một nụ hôn lên gương mặt xinh xắn ấy.
“Phong...cám ơn anh....em yêu anh”từng giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má như những giọt sương ban mai....môi hai người cuốn lấy nhau say đắm giữa tiếng reo hò của gia đình,bạn bè ngồi phía dưới.
The end