Editor: Cẩm Hi
Mục Nhạc ngẩn người, ngay sau đó lập tức thay đổi sắc mặt —— lại là Diệp Thần!
Anh dường như có thể tưởng tượng ngay đến cảnh tượng lúc đó —— cha của cô gái nhỏ vừa không cố tình nhắc tới anh, càng không nói rõ là ngăn cản cô gái nhỏ cùng anh lui tới, ngược lại chỉ là giả vờ trong lúc lơ đãng thuận miệng nói ra một câu "Mục Nhạc gần đây rất bận".
Bởi vì ông thật sự quá rõ ràng, con gái ông nhất định sẽ không có nửa điểm hoài nghi đối với lời ông nói; hơn nữa —— con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông nhất định sẽ bởi vì săn sóc mà giảm bớt số lần gặp mặt, để tránh chậm trễ thời gian bận rộn của anh, muốn cho anh thời gian để nghỉ ngơi.
Mà hiện tại, sự thật bày ra trước mắt —— anh nửa điểm cũng không đoán sai.
Mục Nhạc hận không thể nghiến răng, nhưng bởi vì người đàn ông đào hố chôn mình kia có thân phận thật sự quá mức đặc thù, vì vậy dù có bế tắc cũng không dám có nửa câu oán hận với đối phương, cắn răng trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, cúi đầu tiến đến bên gáy cô thật sâu hít một hơi.
Diệp Dung nghiêng đầu đi nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vì gần sát nên có chút thấy không rõ lắm, toàn thân lại như là mang theo một cỗ uể oải kỳ lạ, thậm chí... còn có chút ủy khuất.
Cô gái nhỏ do dự một chút, duỗi tay xoa xoa mặt anh, thời điểm muốn thu tay lại thì bị người đàn ông bắt lấy, sau đó từng chút từng chút một cẩn thận cùng mười ngón tay cô đan vào nhau.
"Làm sao vậy?" Diệp Dung thấp giọng hỏi anh, đáy mắt mang theo ẩn ẩn lo lắng và đau lòng, "Mấy ngày nay thật sự rất bận sao? Nếu không chờ lát nữa em tự trở về, anh đi nghỉ sớm một chút!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Nhạc lại càng khó nhìn hơn, thu lại cánh tay đem cô gái nhỏ ôm đến càng chặt, gắt gao mà ôm cô không chịu buông ra.
Bộ dáng kia, thoạt nhìn như là có chút... giận dỗi?
Diệp Dung bị cái này ý niệm này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu ném cái ý tưởng với vẩn này ra khỏi đầu, nhẹ nhàng lại gọi anh một tiếng.
"Kỳ thật cũng không phải rất bận, khả năng là cha em sợ em bị tôi dụ dỗ chạy mất hoặc là có hiểu lầm gì đó." Chuyện Nhạc phụ đại nhân nói bậy nhất định không thể nói, Mục Nhạc cẩn thận lại mịt mờ cáo trạng, sau đó lại quanh co lòng vòng tỏ vẻ tự mình biện giải một chút, "Ông ấy cũng chỉ là lo lắng cho em, không phải muốn gạt em."
Cô gái nhỏ theo bản năng gật gật đầu nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, nhưng ngay sau đó thì hơi hơi sửng sốt —— lời này nghe vào, như thế nào cũng có chỗ không thích hợp?
Diệp Dung luôn luôn mẫn cảm, chỉ hơi hơi nhíu mày, thoáng tưởng tượng, rồi lập tức lấy lại tinh thần —— vừa rồi anh nói câu kia, không phải ngoài sáng thì vì ba ba nói tốt, kỳ thật quanh co lòng vòng rồi cắm ông ấy một đao, nói ông ấy lừa mình?
Mắt thấy bạn gái nhỏ sắc mặt dần dần biến hóa, Mục Nhạc rốt cục cũng ý thức được tâm địa gian giảo của mình đã bị nhìn thấu, cũng không dám mách lẻo thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng thừa dịp Diệp Dung còn chưa kịp kháng nghị gì cúi đầu dùng mặt mình cọ cọ vào gương mặt của cô gái nhỏ, rũ mi mắt phiền muộn nói:
"A Dung, chúng ta đã vài ngày không gặp."
Thân hình cao lớn 1 mét 8 mấy của người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, cùng cô cùng nhau vùi ở trên sô pha, dùng mặt cọ cọ cô, cọ xong còn đem mặt chôn ở hõm vai cô, hơn nữa cái ngữ điệu nặng nề rầu rĩ kia... Thấy thế nào cũng tội nghiệp, ủy khuất vô cùng.
Diệp Dung có chút khiếp sợ nhìn cái người không biết xấu hổ đang ôm lấy mình, nghiêm trang làm nũng vui đùa vô lại, hơn nửa ngày mới gian nan phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa, xì một tiếng bật cười lên.
Thấy cô cười, Mục Nhạc giống như là nhận được một tín hiệu nào đó lập tức lấy lại tinh thần, lại có voi đòi tiên mà mặt dày hôn cô một cái, nghiêm trang thấp giọng vì chính mình giải thích: "Bạn trai bạn gái muốn gặp nhau hằng ngày là chuyện hoàn toàn bình thường lại còn hợp lý."
"Vâng." Lúc này vẻ kinh ngạc của Diệp Dung rốt cục đã chậm rãi rút đi không ít, chỉ cảm thấy cho dù là bộ dáng khác nhau như trời với đất, nhưng người đàn ông trước mắt đang ôm chính mình làm nũng chơi xấu này không biết vì sao thoạt nhìn lại giống với bộ dáng con mèo nhỏ hay làm nũng kia của mình. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, ngay sau đó nghiêng người đi, sờ sờ cằm anh —— buổi sáng vừa mới cạo râu qua, tới buổi tối đã bắt đầu nhú ra một ít rồi, sờ lên hơi có chút gai tay, lại làm ngoại hình càng thêm nam tính.
Người đàn ông có vẻ đối với hành động thân mật như vậy của cô rất hưởng thụ, tức khắc đưa mặt tới gần cô hơn, thần sắc lập tức hòa hoãn xuống.
Mắt thấy anh cư nhiên thật sự giống với con mèo nhỏ trong nhà kia của mình, được gãi cằm vuốt ve liền thuận theo, không bao giờ làm ầm ĩ, ý cười trên mặt Diệp Dung liền xuất hiện lại, cười khanh khách tiến lại gần ở trên mặt anh nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng tiếp tục giúp anh ""Vuốt ve": "Em... cũng nhớ anh."
Cô vẫn là da mặt mỏng, thời điểm nói xong câu này trên mặt đã nhiễm một tầng hồng nhạt.
Đôi mắt Mục Nhạc lập tức càng sáng hơn, không nói hai lời liền hôn lên môi cô.
Chờ đến khi Diệp Dung được buông ra, đã là chuyện của một lúc sau —— lúc này người đàn ông giống như đã ăn uống no đủ, ôm cô dựa vào sô pha, mặt đầy thoả mãn.
Cô gái nhỏ trong ngực thật vất vả lắm mới tìm lại được hô hấp của mình, ngẩng mặt đi nhìn cái người đàn ông đã hoàn toàn được vuốt ve kia, đôi mắt mèo đen lúng liếng tràn ngập ý cười mang theo ánh nước, một lát sau lại như là nhiễm theo vài phần lo lắng, chần chờ mở miệng hỏi anh:
"Ba ba nói như vậy... có phải đã biết cái gì rồi không?"
Mục Nhạc thần sắc hơi cứng lại, cúi đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi người xuống, tựa trán lên trán cô: "Sợ sao?"
Cô gái nhỏ trong nháy mắt thất thần.
Mục Nhạc thấp giọng thở dài, nhưng không có truy hỏi, chỉ duỗi tay muốn đem đầu cô áp vào trong ngực mình. Anh vừa mới vươn tay, thì bỗng phát hiện có một bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy tay mình.
Anh cúi đầu nhìn cô.
"Em... chỉ là khẩn trương, kỳ thật, cũng không phải rất sợ hãi." Cô gái nhỏ khó có lúc lớn mật cùng anh đối diện như vậy, không có nửa điểm trốn tránh, nghiêm túc giải thích. Cô nói xong thì hơi hơi dừng một chút, sau đó không quên an ủi anh, "Anh cũng không phải sợ."
Mục Nhạc trong nháy mắt ngẩn ngơ, ngay sau đó lập tức thề thốt phủ nhận: ""Tôi làm sao có thể sợ?"
Mấy ngày hôm nay anh vẫn luôn bất an như vậy, hôm nay còn vừa mách lẻo vừa làm nũng chơi xấu, làm sao lại không sợ? Lá gan của cô rất nhỏ, luôn sợ rất nhiều chuyện, cho nên cũng rõ ràng hơn người khác thời điểm sợ hãi đến tột cùng sẽ là cái dạng gì. Nhưng... Diệp Dung ngẩng mặt nhìn cái vẻ mặt dường như không có việc gì của người đàn ông, nghe theo anh ngoan ngoãn gật gật đầu lên tiếng, sau đó vươn tay, ôm lấy eo anh, đem mặt mình gắt gao dán lên ngực anh.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy mình dường như có thể nghe được tiếng tim đập của anh —— vững vàng lại hữu lực.
"Anh về sau, sẽ không bao giờ không cần em, đúng không?" Cô gái nhỏ ôm anh, nghĩ muốn xác nhận lại một lần nữa, nhẹ giọng hỏi anh.
"Ừ, sẽ không." Mục Nhạc ôm chặt cô, nghiêm túc hứa hẹn, "Về sau sẽ luôn ở bên cạnh em."
—— cả đời cũng không buông ra.
Cô gái nhỏ trong ngực bỗng nhiên ngẩng mặt, lộ ra một nụ cười bình tĩnh lại ôn nhu: "Vậy, liền nói cho ba ba, nói cho trong nhà đi. Em... không sợ."
Anh vì cô mà bất an như vậy, anh để ý cô như vậy, thậm chí có thể vì cô mà làm ra cái chuyện làm nũng chơi xấu không hề có phong độ kia... Vì vậy cô cũng có thể dũng cảm một lần, cũng muốn —— tin tưởng một lần nữa.
Tư duy của Mục Nhạc dường như trong nháy mắt trở nên trống rỗng, ngay sau đó như là sợ mình nghe lầm, vội vàng cúi đầu gọi cô "A Dung?"
"Em không sợ." Cô gái nhỏ lại một lần nữa lặp lại câu chữ rõ ràng.
Ba chữ ngắn ngủn, lại khiến Mục Nhạc lập tức cảm thấy như là ăn một viên thuốc an thần, tinh thần vẫn luôn hoảng loạn tại một khắc rốt cuối cùng cũng hoàn toàn trở về chỗ cũ, không còn nửa điểm hoảng loạn và bất an. Anh cúi đầu, ở trên trán của cô gái nhỏ rơi xuống một nụ hôn mềm nhẹ, sau đó thấp giọng lên tiếng: "Được."
Cho tới nay, làm anh lo lắng, làm bất an, thậm chí làm anh sợ hãi, thật ra cũng không phải do cha cô phản đối cản trở, mà là... sợ cô bởi vì người nhà không tán đồng mà dao động từ bỏ.
Nhưng nếu cô đã không sợ hãi, vậy anh còn có cái gì để bất an nữa?
Anh chỉ nói một chữ "Được", sau khi nói xong Diệp Dung cũng chỉ không tiếng động mà ôn nhu cười một cái, cũng không nói gì thêm, nhưng bầu không khí không tiếng động này lại so với lúc trước càng ấm áp thêm vài lần, làm người ta tâm an dị thường.
Diệp Dung lớn gan nói ra mấy câu kia, lúc này trong lòng không những không cảm thấy khẩn trương, ngược lại giống như đã dỡ xuống được gánh nặng nào đó khiến cho nhẹ nhàng yên ổn hơn, ghé vào trong ngực anh thỏa mãn mà hơi hơi nheo lại đôi mắt.
Hai người trầm mặc dựa sát vào nhau trong chốc lát, Mục Nhạc duỗi tay xoa xoa tóc cô, bỗng nhiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ấm áp này:
"A Dung, đêm nay ở lại nơi này đi."
Cô gái nhỏ vốn đã mông lung mang theo vài phần buồn ngủ theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn anh, tầm mắt lại có chút ngây thơ mờ mịt, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ánh mắt Mục Nhạc hơi trầm xuống, phủ thân mình lên thấp giọng dỗ cô: "Mệt nhọc? Vậy ngủ đi."
Cô gái nhỏ có chút buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, hiển nhiên là có chút tâm động, nhưng sau khi do dự vẫn giữ vững lập trường kiên định lắc lắc đầu: "Sáng sớm mai còn có tiết."
"Ngày mai tôi đưa em đi, sẽ không đến trễ." Mục Nhạc chưa từ bỏ ý định, vẫn cứ bám riết không tha mà dụ dỗ cô.
Diệp Dung có chút chần chờ.
Mục Nhạc mắt thấy cô hình như không được kiên định như vậy, lập tức tiếp tục thêm cháy —— rũ mi thấp giọng nói: "A Dung, chúng ta đã mấy ngày không gặp."
"Sáng sớm ngày mai thật sự có tiết, em..." Cô gái nhỏ còn chưa nói xong, đã bị thanh âm trầm thấp lại có chút khó chịu của người đàn ông đánh gãy: "A Dung, một mình tôi ở nơi này..., không thú vị."
"Em là nói." Diệp Dung lúc này rốt cục đã hoàn toàn thanh tỉnh, mắt thấy người này lại bắt đầu dùng trò cũ tỏ ra đáng thương, nhịn không được có chút buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn bị mềm lòng đến rối tinh rối mù, ôm anh nhẹ giọng nói, "Sáng mai 10 giờ mới có tiết, ngày mai rồi cùng anh được không?"