Editor: Cẩm Hi
Mục Nhạc phản ứng thực sự có chút không được bình thường, Diệp Dung nhất thời có chút sững sờ, cũng không biết anh bị làm sao. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong, bác sĩ thú y đã làm giải phẫu xong, đang đẩy Tiểu Công Miêu ra ngoài. Diệp Dung cũng không rảnh đi lo chuyện của Mục Nhạc nữa, liền tiến lên phía trước.
Tác dụng của thuốc gây tê còn chưa hết, bác sĩ thú y cũng không đánh thức nên Tiểu Công Miêu vẫn chưa tỉnh, vẫn cứ an an tĩnh tĩnh mà nằm ngủ say, hoàn toàn không biết chính mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nghe bác sĩ thú y nói giải phẫu rất thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì, Diệp Dung cuối cùng cũng thoáng yên tâm được một ít, nhận lấy Tiểu Công Miêu còn chưa tỉnh lại, thật cẩn thận đem nó bỏ vào cái lồng sắt đã được chuẩn bị sẵn.
"Chúng ta trở về đi." Cô gái nhỏ vừa nói vừa ngẩng đầu, lập tức liền đụng phải tầm mắt có chút phức tạp của người đàn ông bên cạnh đang dừng lại ở trên người Tiểu Công Miêu, hàng lông mày anh khí có chút nghi hoặc mà hơi hơi nhăn lại, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Mục Nhạc lắc lắc đầu, phá lệ không có biểu đạt bất mãn với bạn gái nhỏ "Thấy mèo quên bạn trai", chỉ là nhịn không được lại liếc mắt về phía lồng sắt nhìn nhiều hơn một cái, lúc này mới duỗi tay ra ôm lấy bả vai Diệp Dung, mang theo cô ra khỏi bệnh viện thú cưng.
Làm giải phẫu tuyệt dục cho mèo đực tương đối nhanh, trước sau bất quá cũng chỉ hết có mười phút thời gian. Thời điểm hai người trở lại chung cư của Mục Nhạc vừa đúng hai giờ —— đầu mùa xuân thời tiết còn mang theo chút se lạnh, nhưng buổi chiều lại có ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người ấm áp dào dạt, đúng là một thời gian thích hợp để ngủ gà ngủ gật.
"Ngủ một lát đi." Nhìn cô gái nhỏ dựa vào lồng sắt, híp mắt ghé vào ban công ngáp, Mục Nhạc cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng dỗ.
Ánh nắng buổi chiều thật sự là quá mức thoải mái, cô gái nhỏ đã có chút mông lung buồn ngủ. Thanh âm của người đàn ông quá mức ôn nhu, cô mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó liền cảm giác chính mình lọt vào trong một lồng vừa ngực rắn chắc lại ôn nhu —— Mục Nhạc đem cô ôm ngang lên, thấy cô gái nhỏ không có giãy giụa, ngược lại còn theo thói quen mà hướng vào trong ngực anh cọ cọ, nho nhỏ mềm mại ngoan ngoãn cực kỳ, chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhũn ra, đến bước chân cũng không tự chủ được nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"A... Mạt Trà..." Thời điểm bị đặt lên trên giường cô gái nhỏ còn chưa có ngủ hẳn, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
Mục Nhạc giúp cô cởi áo khoác, giũ ra chăn ra đắp cho cô, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía ban công, cư nhiên là rất dễ nói chuyện: "Ngủ đi, tôi sẽ đem nó vào."
Cũng không biết là Diệp Dung nghe có hiểu không, hợp với tình hình nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Quả nhiên, người đàn ông ra khỏi phòng, rất nhanh liền quay trở lại, đem lồng sắt cẩn thận đặt ở dưới mặt đất cạnh mép giường.
Tiểu Công Miêu đem chính mình cuộn thành một đoàn xù xù ở trong lồng sắt, nhắm mắt lại ngủ đến an ổn; ở trên giường cô gái nhỏ một đầu tóc dài đen nhánh rối tung trải ở trên giường, nghiêng người hơi hơi cuộn lại, ngủ đến vô cùng giống với động vật nhỏ.
—— Một người một mèo, thoạt nhìn quả thực không có chút sai biệt nào.
Mục Nhạc có chút buồn cười lắc lắc đầu, nhịn không được lại khom người, cúi đầu trộm hương một cái ở trên trán cô gái nhỏ, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại rời khỏi phòng.
Thời điểm Diệp Dung tỉnh lại sắc trời đã có chút tối —— cô bị tiếng kêu "Meo meo" như có như không làm cho tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh ngủ cô gái nhỏ theo bản năng mơ mơ màng màng quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy ánh hoàng hôn đang dần dần lặn xuống ở phía đằng tây, rồi sau đó duỗi tay xoa xoa đôi mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác mà nghiêng người về phía mép giường nhìn xuống nền nhà, rốt cuộc cũng thấy được Tiểu Công Miêu đã sớm tỉnh ngủ.
Nó thoạt nhìn khôi phục cũng không tệ lắm, cũng không có gì không thích hợp. Chỉ là nó hình như cũng đã ý thức được lúc trước ở trên người mình đã xảy ra chuyện gì, có chút ỉu xìu ghé vào lồng sắt, nhỏ giọng kêu meo. Thấy cô nhìn qua, đôi mắt mèo sáng rực tựa như có thể phát ra ánh sáng, tiếng kêu lập tức lớn hơn, thoạt nhìn tội nghiệp lạ thường.
"Thật xin lỗi Mạt Trà." Diệp Dung đau lòng vô cùng, vội vàng xuống giường, thậm chí là bất chấp tròng áo khoác lên, duỗi tay mở cửa lồng sắt.
Tiểu Công Miêu lập tức nhảy vào trong lòng cô, cọ cọ ngực cô rồi lăn một cái, lắc lắc cái đuôi.
Diệp Dung giống như mọi khi vuốt cái bụng cho nó, nghe Tiểu Công Miêu thoải mái phát ra âm thanh "Lộc cộc", theo bản năng nhìn xuống nơi vừa mới làm giải phẫu xong —— liền thấy nơi đó lông đã bị giảm đi rất nhiều, "Trứng" cũng đã không thấy đâu, chỉ để lại một tầng da trụi lủi.
Thật là... rất đáng thương. Diệp Dung đột nhiên nhớ tới buổi chiều Mục Nhạc nói rằng có chút đồng tình cùng với ánh mắt phức tạp của anh, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức hơi hơi kinh ngạc mà há miệng.
"A Dung, em dậy chưa?" Môn ngay lúc này bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn đứng ở cửa ôn nhu hỏi.
Diệp Dung vừa tỉnh liền vội vàng đi xem Mạt Trà, còn chưa kịp bật đèn. Ánh sáng rong phòng cực kỳ tối tăm, cô không thấy rõ được biểu tình của Mục Nhạc, lại cảm thấy ngay cả hình dáng cơ thể của anh thoạt nhìn cũng ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều.
Cô gái nhỏ hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, rồi sau đó liền nghe thấy người đàn ông cười một chút, thanh âm càng thêm nhu hòa, lại không biết vì cái gì lại như là mơ hồ mang theo chờ mong: "Đi rửa tay rồi ra ăn cơm thôi."
Diệp Dung gật đầu, rồi vừa vuốt lông vừa ôn nhu dỗ dành Tiểu Công Miêu trong chốc lát, lúc này mới có chút đau lòng đem nó thả lại vào trong lồng sắt, đi theo Mục Nhạc ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó cô lập tức ngẩn ra.
Sắc trời đã tối tăm giống như ban đêm, phòng khách lại ngoài dự đoán không có bật đèn, nơi phát ra ánh sáng duy nhất chính là giá cắm nến đặt trên bàn ăn kia, cùng với mùi thơm mê người của thức ăn, dường như đã cướp đi lực chú ý của cô.
"Mục Nhạc?" Diệp Dung theo bản năng ngẩng đầu, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
"Mau đi rửa tay rồi ăn cơm." Mục Nhạc lại chỉ cười cười, như là cái gì cũng chưa từng phát sinh, thần sắc như thường nắm cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó cùng nhau nghiêm túc rửa sạch tay, lại nắm tay cô đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Mục Nhạc phá lệ rót cho mình một chút rượu —— thật ra tửu lượng của anh cũng không tồi, nhưng đối với rượu cũng không có hứng thú quá lớn, trừ bỏ lúc xã giao ra còn lại rất ít chủ động uống rượu. Đương nhiên, Diệp Dung không chiếm được cái đãi ngộ này —— suy xét đến tình trạng thân thể của cô, Mục Nhạc chỉ rót cho cô một cốc sữa bò, thậm chí nó vẫn còn ấm.
Bất quá cũng may Diệp Dung đối với việc bị "Đối đãi khác nhau" cũng không có bất mãn hay dị nghị gì, tuy rằng có chút kinh ngạc với chuyện bỗng nhiên có một bữa tối dưới ánh nến, nhưng hai người đã sớm đã là người yêu, lãng mạn với tình thú như vậy vốn dĩ cũng không có cái gì là không bình thường hết.
Cô gái nhỏ ít nhiều luôn thích lãng mạn, ánh nến lung linh, tướng mạo của người đàn ông cũng nhiễm cho trở nên ấm áp ôn nhu. Cô gái nhỏ thoạt nhìn đối với kinh hỉ như vậy cực kỳ hưởng thụ, ăn cũng nhiều hơn so với ngày thường không ít, cuối cùng ôm cốc sữa bò nhìn người đàn ông thu dọn bàn ăn.
Mục Nhạc rửa xong bát đĩa trở lại, liền thấy cô bạn gái nhỏ đang cuộn mình ở ghế trên xoa xoa cái bụng ăn đến tròn vo, bên môi còn mang theo một vòng ấn ký màu trắng do sau khi uống sữa bò lưu lại, thoạt nhìn cô có vẻ càng thêm xinh đẹp, quả thực còn giống như một đứa bé.
Tâm tư bí ẩn nào đó bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Mục Nhạc nhìn trong chốc lát, rốt cuộc cũng không thể nhịn xuống được nữa, tiến lại gần hôn cô, dùng môi lưỡi của mình giúp cô "Rửa sạch sẽ" một vòng sữa trắng trên môi kia, sau đó thấp giọng hỏi cô:
"Ăn no căng rồi?"
Cô gái nhỏ vành mắt hồng hồng, đáy mắt lưu ly ngập nước, có chút không hiểu gật gật đầu.
Sau đó anh liền dùng ánh mắt không cho từ chối nhìn cô, đúng lý hợp tình đề nghị: "Vậy vận động một chút?"
Anh dựa quá gần, ánh mắt sáng quắc, đáy mắt phảng phất nhóm lên từng ngọn lửa... Diệp Dung hình như đã hiểu ra, lập tức đỏ mặt:
"Anh... đã sớm có mưu đồ?"
"Lúc này tôi đều đã chuẩn bị tốt." Người đàn ông cũng không phủ nhận, mặt dày thấp giọng dụ dỗ, "A Dung, có thể chứ?"
"Còn, còn chưa tắm rửa đâu!" Cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng oán trách, nhưng lại không có cự tuyệt anh.
Mục Nhạc ánh mắt nhất thời sáng lên: "Vậy đi tắm rửa trước."
Nói xong, không đợi Diệp Dung lên tiếng, anh đã một phen đem cô gái nhỏ ôm lên, có chút gấp gáp không chờ nổi đi nhanh vào phòng tắm, giơ tay bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Sau đó anh liền bị bạn gái vô tình cự tuyệt ——
"Chúng ta tách ra tắm đi." Cô gái nhỏ hình như cực kỳ thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn anh, ngữ khí lại cực kỳ thành khẩn, "Tắm xong còn phải hong khô tóc đấy, lâu như vậy..."
Ngụ ý, chính là lâu như vậy, thân thể anh có thể chịu đựng nổi sao?
Rõ ràng trong lời nói có cắm đao, nhưng cô lại cố tình nghiêm túc cực kỳ thành khẩn, giống như là toàn tâm toàn ý vì anh mà suy nghĩ. Mục Nhạc thật sự không thể giận nổi, chỉ có thể cười khổ một tiếng, thành thành thật thật mà đi tới phòng tắm trong phòng cho khách—— vừa ra đến cửa còn lưu luyến quay đầu lại, lải nhải dặn dò:
"Tắm nhanh một chút."
Diệp Dung đỏ mặt lên tiếng, thật vất vả mới đem được người đàn ông vẫn còn chưa từ bỏ ý định lải nhải đẩy ra ngoài, lúc này mới đóng cửa lại yên tâm tắm rửa.
Tắm rửa rồi hong khô tóc xong, còn lại không ít thời gian. Thời điểm Diệp Dung trở lại trong phòng, Mục Nhạc có vẻ đã đợi hơn nửa ngày —— lúc này anh đang ngồi ở mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, thấy cô tiến vào, đáy mắt như là thoắt cái liền nổi lên hai ngọn lửa.
"Mạt Trà đâu rồi?" Diệp Dung trước tiên liền chú ý tới chỗ mép giường trống trơn.
"Phòng khách." Mục Nhạc ôm lấy cô, thanh âm có chút buồn, "Loại thời điểm này, đừng nên cho kẻ thứ ba quấy rầy?"
Huống chi cho dù nó đáng thương, cho dù bị thiến, thì cũng là sinh vật giống đực, hơn nữa nó vẫn thường xuyên chiếm tiện nghi của bạn gái anh.
Diệp Dung quả thực dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản đối —— đêm nay không khí thật sự quá tốt, giống như hết thảy đều nước chảy thành sông, cứ tự nhiên mà phát sinh.
Thấy cô không phản đối, Mục Nhạc rốt cục cũng vừa lòng, vừa muốn mở miệng, rồi lại như là bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nhanh chóng buông lỏng tay tìm trong túi áo khoác của mình, thẳng đến khi tìm ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, lúc này rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra, lại không biết vì cái gì lại rất nhanh liền khẩn trương.
Cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay người đàn ông, có vẻ phá lệ tinh xảo, Diệp Dung lại như là có dự cảm, trong lòng hơi hơi nhảy dựng lên.
Sau đó cô liền thấy Mục Nhạc mở hộp ra.
"Vốn dĩ là nên lấy ra trước khi ăn cơm, thiếu chút nữa quên mất." Thanh âm của người đàn ông nghe vào có chút ảo não hiếm thấy.
Trong hộp, có hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ được xếp chỉnh tề, kiểu dáng tương đồng, hiển nhiên là một đôi.
Cô gái nhỏ lại tìm sai trọng điểm, có chút tò mò mà chớp chớp mắt nhìn anh: "Vì sao lại quên mất?"
Người này làm việc luôn luôn tính sẵn trong lòng, đâu vào đấy, như thế nào sẽ... "Quên mất" đây?
Người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu đi, hình như là không quá muốn trả lời vấn đề này.
Diệp Dung thấy anh không trả lời, ngược lại cũng không có ý muốn truy hỏi, cong mắt cười cười, đang chuẩn bị mở miệng, liền thấy người đàn ông buồn bực không tình nguyện mà mở miệng:
"Bởi vì... là lần đầu tiên, có chút... khẩn trương, cho nên quên mất."
Là lần đầu tiên đưa nhẫn, hay là lần đầu tiên chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, hay là... lần đầu tiên giao phó cho nhau? Anh không nói rõ ràng, Diệp Dung cũng không làm rõ được, nhưng lại tinh tường thấy hai bên tai người đàn ông ửng đỏ rồi dần dần lan tràn tới trên mặt.
Cô gái nhỏ lập tức liền bật cười lên.
Người đàn ông có vẻ có chút thẹn quá hóa giận, sắc mặt đen quay mặt lại nhìn cô, lập tức liền với diện với cô gái nhỏ đang khép mở đôi môi cười khanh khách.
"Vậy anh giúp em mang lên đi." Anh hình như nghe thấy cô nhẹ giọng nói như vậy.
Anh trong nháy mắt hoảng hốt, ngay sau đó mới lập tức ý thức được cái gì, vội vàng duỗi tay ra bắt được tay cô, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn từ trong chiếc hộp, gần như thành kính mà cẩn thận đeo vào tay giúp cô.
Trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái nhỏ được đeo vào một chiếc nhẫn bạc, đẹp đến dường như làm anh có chút choáng váng.
Cuối cùng, anh bắt lấy tay cô, cũng không nói lời nào, cứ như vậy trông mong mà nhìn chằm chằm cô.
Sau đó điện thoại của Diệp Dung liền vang lên.
Mục Nhạc thấy trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Ba ba", quả thực hận không thể lập tức đem cuộc điện thoại gây mất hứng này cắt đứt, Diệp Dung vẫn nhanh hơn nửa bước, đã ấn nhận điện thoại, ngoan ngoãn gọi một tiếng ba.
Người đàn ông mím môi, có chút ấu trĩ mà tiến đến bên tai cô "Nghe lén".
"Dung Dung, trở về trường học chưa?" Diệp Thần ở đầu kia hỏi như vậy.
Diệp Dung luôn không nói dối, thành thành thật thật trả lời: "Vẫn chưa, con đang ở chỗ Mục Nhạc."
Ngữ khí của Diệp Thần giống như lập tức trầm xuống: "Dung Dung, không còn sớm nữa, ngày mai thứ hai con còn phải đi học, cơm nước xong rồi thì trở về trường học sớm một chút."
Đầu kia ba cô tận tình khuyên bảo mà lải nhải hơn nửa ngày, lăn qua lộn lại đều là nhắc nhở con gái nên trở về trường học, không cần ở lại lâu trong nhà người đàn ông có rắp tâm bất lương; Diệp Dung cũng không có chút nào không kiên nhẫn, kiên nhẫn nghe xong, ngoan ngoãn đáp ứng. Chờ đến khi thật vất vả mới ngắt điện thoại, Diệp Dung liền thấy bạn trai đang dán lên bả vai mình, cả người hình như là lập tức héo rũ xuống, rầu rĩ không vui.
"Anh đưa em về trường học." Mục Nhạc đến cả thanh âm cũng đều xuống thấp cực kỳ, những cũng không có nói thêm gì nữa. Chỉ là ngoài miệng nói, thực tế lại không có nửa điểm hành động, vẻ mặt đầy không tình nguyện và chơi xấu.
Diệp Dung lại không lên tiếng, chỉ cười khanh khách nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, thẳng đến khi nhìn đến trong lòng Mục Nhạc đều có chút không yên, không biết cô đến tột cùng là có ý tứ gì, cô gái nhỏ lại bỗng nhiên cầm lấy tay anh, đem kia chiếc nhẫn kiểu nam kia đeo vào giúp anh.
Cô cúi đầu, mái tóc thật dài rối tung buông xõa xuống dưới, lông mi nhẹ nhàng rung động, thoạt nhìn ôn nhu lạ thường, cũng nghiêm túc lạ thường.
Sau đó cô dùng bàn tay đeo nhẫn của mình cầm lấy tay anh, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hôn anh, nhỏ giọng cười:
"Anh không thể... lại bỏ dở giữa chừng chứ?"
Cô gái nhỏ vốn dĩ chỉ là có ý tốt, chỉ cảm thấy anh vừa chuẩn bị nhẫn lại vừa chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, hao hết công sức để chuẩn bị một buổi tối lãng mạn như vậy, nếu lại bất lực trở về, thật sự là quá đả kích người, chỉ là lại giống như không cẩn thận liền nói sai rồi ——
Mục Nhạc mặc niệm bốn chữ "Bỏ dở giữa chừng", lập tức liền nhớ tới một buổi tối nào đó chính mình đã đánh mất hết mặt mũi của đàn ông, đáy mắt tối sầm lại, đột nhiên liền đem cô gái nhỏ áp xuống dưới thân.