Editor: Cẩm Hi
Mục Nhạc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc mới tìm về được tư duy và thanh âm của mình, nhưng mà lúc này cảm xúc mềm ấm trên môi đã sớm rời đi, cô gái nhỏ cũng đã lui về vị trí cũ.
Anh dường như hoài nghi vừa rồi là do mình sinh ra ảo giác —— bởi vì hết thảy đều đã khôi phục lại nguyên trạng, rốt cuộc không tìm thấy được nửa điểm dấu vết.
Nhưng độ ấm trên môi vừa rồi, bên tai nghe được giọng nói ôn nhu... lại chân thật như vậy.
Mục Nhạc há miệng, muốn xác nhận lại những lời vừa rồi, nhưng sắp đến bên miệng, thì lại giống như mất đi thanh âm một chữ cũng nói không nên lời —— nếu như cô nói là mình nghe lầm, chưa từng nói qua, hết thảy đều là phán đoán của mình, thì phải làm sao bây giờ?
Từ khi về nước, anh mới đột nhiên ý thức được, thì ra lá gan của mình cũng chỉ nhỏ như vậy —— anh sợ cô sẽ phủ định, cho nên không dám hỏi.
Nhưng không hỏi, anh lại không cam lòng —— nếu... đây là sự thật thì sao?
Lo được lo mất —— anh trước nay không nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng sẽ có một ngày như vậy.
Người đàn ông lúc này đang kịch liệt đấu tranh tâm lý ở trong lòng, còn cô gái nhỏ lại đang thấp thỏm khẩn trương đến không được —— có lẽ là bởi vì gần đây lá gan đã lớn hơn không ít, cũng có lẽ là bởi vì hôm nay rốt cuộc đã xác nhận được tâm ý của mình, cô chỉ cảm thấy chờ không kịp nên muốn nói cho anh. Nhưng ai ngờ, thật vất vả mới được dũng khí để mở miệng, còn chủ động hôn anh, người đàn ông vừa được thổ lộ vừa được hôn môi kia lại đang thất thần đến hơn nửa ngày vẫn chậm chạp không có phản ứng.
Như vậy... là có ý gì đây? Cô gái nhỏ dường như đã dùng hết tất cả dũng khí, lúc này đang cắn môi, ngẩng mặt nhìn anh, ngón tay theo bản năng gắt nắm lấy vạt áo của mình, hiển nhiên là cực kỳ khẩn trương. Không dễ dàng gì mới đem tâm ý nói ra miệng, không chiếm được một tí đáp lại nào khiến cô cảm thấy không cam lòng. Diệp Dung khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, giống như là bằng bất cứ giá nào, phá lệ chủ động mở miệng trước:
"Mục Nhạc, anh..."
"A Dung..."
Ngoài dự đoán, hai người không hẹn mà cùng nhau lên tiếng.
Hai người đồng thời ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, đối diện cặp mắt đang phản chiếu lại hình dáng của chính mình kia —— sau mấy giây ngắn ngủi trầm mặc, hai người bỗng nhiên đồng thời nở nụ cười.
Không biết vì sao, giống như —— liền cảm thấy an tâm.
"Muốn nói gì vậy?" Mục Nhạc cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi cô.
"Muốn hỏi anh, vừa rồi phát ngốc suy nghĩ cái gì." Cô gái nhỏ trong ngực cong mặt mày, cười khanh khách nhìn anh, cuối cùng lại nhẹ giọng hỏi, "Còn anh? Muốn nói cái gì?"
"Anh đang suy nghĩ xem vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không." Mục Nhạc trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn đem suy nghĩ nói ra khỏi miệng —— anh vốn không phải là người ướt át bẩn thỉu, tình cảm làm anh trở nên lo được lo mất, nhưng rốt cuộc vẫn không thay đổi được bản tính quyết đoán từ trong xương cốt. Có chút không nói rõ ràng được, không chiếm được câu trả lời, cả đời anh sẽ không cam tâm.
"Vừa rồi em nói thích tôi, phải không?" Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, chuyên chú giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô.
Diệp Dung giật mình, gương mặt trắng nõn bỗng xuất hiện một tầng hồng nhạt, tầm mắt có chút dao động —— ánh mắt của anh thật sự quá mức nóng rực, khiến cô có chút không dám cùng anh đối diện. Cô gái nhỏ đỏ mặt dời đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng:
"Anh không phải đã nghe được rồi sao? Lời như vậy... sẽ không nói lần thứ hai."
Cô thoạt nhìn giống như có chút cáu kỉnh hiếm thấy, quay đầu đi, hơi hơi phồng má, một chút cũng không ôn nhu —— nhưng chính dáng vẻ này của cô, lại rất giống một con mèo nhỏ đang náo loạn làm nũng, thật sự là ngây thơ đến đáng yêu cực kỳ. Những lời vừa rồi của cô —— tuy rằng không có thừa nhận, thậm chí còn bộc phát tính tình, nhưng chỉ cần không phải đứa ngốc, đều có thể nghe ra ý tứ trong đó.
Mục Nhạc đương nhiên không phải đứa ngốc, cho nên anh cảm thấy... câu nói vừa rồi kia, chẳng sợ chỉ là lừa dối, thậm chí nó còn là câu nói ôn nhu nhất trên thế giới này.
Cho nên anh không chút do dự cúi đầu, dùng sức hôn lên hai cánh môi hồng nhạt kia.
Đây là một nụ hôn kịch liệt dị thường —— Diệp Dung dường như muốn bị lạc trong sự nhiệt tình và vội vàng của anh, một tia thanh tỉnh cuối cùng lại làm cô tinh tường cảm giác được nụ hôn này tràn đầy kinh hỉ, có lẽ là vội vàng muốn chứng minh điều gì đó.
—— Muốn chứng minh hết thảy trước mắt đều là chân thật, không phải là ảo tưởng với ảo giác của mình, không phải được lo mất mà khẩn trương thấp thỏm.
Diệp Dung chỉ cảm thấy ngực vừa ngọt ngào lại chua xót, trướng đến tràn đầy nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thuận theo nhắm mắt lại, dùng sức bám lấy bờ vai và lưng của anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Được cô gái nhỏ đáp lại khiến người đàn ông được trấn an gần như mừng như điên, tất cả đều chậm rãi trở nên chân thật hơn. Vội vàng thả chậm nụ hôn, từng chút từng chút một trở nên ôn nhu, nhưng rồi lại như là chậm rãi thay đổi hương vị.
Trên sô pha nhỏ hẹp, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Mục Nhạc bỗng nhiên có chút lưu luyến buông cô ra —— có lẽ cái hôn vừa rồi thật sự quá mức kịch liệt, khi hai người tách ra giữa làn môi thậm chí còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Diệp Dung bị hôn đến có chút phát ngốc, mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy giữa làn môi hai người xuất hiện một sợi chỉ bạc, chỉ cảm thấy gương mặt oanh một cái liền bị thiêu cháy.
Mục Nhạc lại ở ngay lúc này đen mặt đứng lên, sau đó khom người một phen đem cô chặn ngang ôm lên.
Nơi anh đi, là phòng ngủ.
Thời điểm bị đặt lên trên giường, Diệp Dung đã hoàn toàn tìm lại được lý trí và năng lực tự hỏi của mình. Cô gái nhỏ rất nhanh ngẩng mặt nhìn người đàn ông của mình —— cô ý thức rõ được anh muốn làm cái gì.
"Sợ sao?" Thân hình thon dài của người đàn ông dường như đem thân hình nhỏ xinh của cô gái nhỏ bao bọc lại toàn bộ, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Diệp Dung bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn vừa vội vàng vừa kinh hỉ của anh, nghĩ đến khi anh thất thần lo được lo mất vội vã muốn chứng thực hết thảy đều là chân thật.
"Không sợ." Cô gái nhỏ lắc đầu nhẹ giọng mở miệng, lộ ra một nụ cười dị thường ôn nhu.
Nụ cười kia, thậm chí còn mang theo vài phần trấn an.
Mục Nhạc bỗng cảm thấy trong lòng yên ổn.
Hôn từ trên trán từng chút từng chút một uốn lượn dời xuống, chậm rãi từ gương mặt chuyển đến trên môi, lại từ trên môi chuyển qua vành tai, giống như mặc kệ có hôn bao nhiêu lần vẫn còn ngại không đủ, dù thế nào cũng không thể thỏa mãn.
Diệp Dung chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn không có một chút sức lực, thậm chí đến cả năng lực tự hỏi đều đã gian nan không thể làm được. Váy áo đã bị cởi đến bên hông, lòng bàn tay hơi mang theo vài phần thô ráp ở trên eo như có như không vuốt ve từng chút một, sau đó dọc theo sườn eo một đường chậm rãi lướt qua da thịt dò xét đi lên, vành tai bị ngậm lấy rồi lại bị đầu lưỡi ẩm ướt từng chút từng chút một khẽ liếm, hơi thở của người đàn ông hỗn loạn lại dồn dập dường như đem chính mình gắt gao bao bọc lấy, nửa điểm cũng không thể chạy thoát.
Nhưng thật ra cô... cũng không muốn trốn.
Cô thật sự khẩn trương, nhưng một chút cũng không sợ hãi, cực kỳ an tâm.
Rốt cuộc người đàn ông cũng buông vành tai của cô ra, lưu luyến rồi lại hôn hôn, rồi sau đó lại một lần nữa đem nụ hôn rơi xuống trên môi cô —— anh hình như đối với cảm giác hô hấp giao tiền của hai người như vậy cực kỳ mê luyến, như thế nào cũng không cảm thấy chán. Thẳng đến khi cô gái nhỏ bởi vì không để thở được, nhịn không được nhỏ giọng nức nở lên, anh lúc này rốt cuộc mới không tình nguyện mà buông cô ra.
Cô gái nhỏ bởi vì thiếu dưỡng nên sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt phiếm một mảnh mang theo ánh nước, thoạt nhìn có chút đáng thương, lại làm người đàn ông cảm thấy càng thêm khát nước.
"A Dung." Anh ở bên tai cô thấp giọng gọi, một bên cũng đã sờ soạng kéo mở khóa váy của cô.
Diệp Dung bản năng nhẹ nhàng run một chút, lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Váy áo rất nhanh đã hoàn toàn rời khỏi mình, nhưng Diệp Dung một chút cũng không cảm thấy lạnh —— Lúc Mục Nhạc vừa vào phòng đã mở điều hòa.
Thật ra cho dù không mở điều hòa, chỉ sợ cô cũng sẽ không cảm thấy lạnh —— cô hiện tại, trên người thậm chí đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Trên làn da trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này cũng không biết là bởi vì động tình hay là thẹn thùng mà lộ ra một tầng hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn không còn bộ dáng hơi tái nhợt nhu nhược ngày thường nữa, xưa nay chưa từng có sống - sắc - sinh hương như vậy. Mục Nhạc dường như nhìn đến có chút thất thần, mê muội nhìn trên da thịt trắng sứ của cô từng chút từng chút một lưu lại dấu vết của mình, lây dính hơi thở của mình.
Sau đó anh rốt cuộc có chút không kiên nhẫn mà cởi áo cùng quần dài của mình xuống, ở dưới sự ngầm đồng ý tách hai chân cô ra, động tác lại đột nhiên hơi hơi dừng một chút.
"Mục Nhạc?" Diệp Dung cảm giác được giữa hai chân mình cách một lớp quần lót bỗng nhiên bị một vật nóng bỏng gắt gao dán chặt, đúng lúc này trên eo của mình xuất hiện lực đạo, xoát một cái sắc mặt lại càng hồng, lại ngăn không được nghi hoặc trong lòng. Giương mắt nhìn sắc mặt tràn đầy ẩn nhẫn của người đàn ông, rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng thấp giọng gọi anh.
"Chưa mua bao... em còn đang đi học." Anh dừng một chút, nhịn không được lại bổ sung một câu, "Uống thuốc đối thân thể không tốt."
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp khàn khàn giống như hoàn toàn thay đổi, trong giọng nói lại tràn đầy hối hận pha lẫn buồn bực, sự không tình nguyện dường như cũng được bộc lộ ra.
Diệp Dung ngẩn người, không biết vì sao lại cảm thấy có chút buồn cười, suýt nữa bật cười lên. Thật vất vả mới nhịn xuống được, mắt nhìn vẻ khắc chế giữa chân mày của người đàn ông, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, lớn gan nhẹ giọng nói:
"Thật ra, nếu chỉ một lần, cũng không nhất định..."
"Tôi không dám bắt em lấy loại chuyện này ra vui đùa." Người đàn ông cổ họng giật giật, thần sắc càng thêm ẩn nhẫn, phảng phất như phải dùng hết lý trí khắc chế mới có thể làm chính mình hạ tâm cự tuyệt cái đề nghị vô cùng mê người này, ánh mắt thâm trầm, "Ngày mai liền đi mua."
Nửa câu đầu ôn nhu như vậy, tới nửa câu sau, cư nhiên là mang theo vài phần giận dỗi.
Diệp Dung rốt cuộc không thể nhịn xuống được nữa, chỉ cảm thấy giống như cũng không khẩn trương thẹn thùng như vậy, cuối cũng cũng bật cười lên.
Người đàn ông hình như đối với chuyện cô cười có chút bất mãn, khép hai chân cô lại, dùng sức đâm —— Cô gái nhỏ thở hổn hển một tiếng, cũng không dám nói chuyện nữa, tầm mắt lại không tự chủ được dừng ở trên gò má còn sưng của người đàn ông, nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ.
Anh ôn nhu như vậy, làm mũi cô có chút chua xót.
Diệp Dung yên lặng nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng gọi anh: "Mục Nhạc."
Người đàn ông phảng phất từ trong xoang mũi bật ra một tiếng "Ừ?" trầm thấp, gợi cảm đến mức làm người ta mặt đỏ tim đập.
Diệp Dung ngẩng mặt lên hôn anh: "Em thích anh, Mục Nhạc."
Người đàn ông bỗng nhiên không tự chủ được rên lên một tiếng, Dường như là cùng thời gian đó - giữa hai chân Diệp dung bị dính nhớp thấm ướt làm cho hoảng sợ.
Hai người ôm nhau trầm mặc trong chốc lát, cô gái nhỏ dường như có chút khó tin cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Mục Nhạc, mở miệng lắp bắp không còn nhanh nhẹn nữa:
"Anh, anh như thế nào lại nhanh như vậy liền..."
Người đàn ông sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, duỗi tay đem đầu cô gái nhỏ gắt gao áp vào trong ngực mình: "Tôi... lần đầu tiên, em lại đột nhiên thổ lộ."
Thanh âm vừa nhỏ lại vừa buồn, như là hối hận, lại như là cực lực giải thích phủ nhận gì đó=--------------------