Chú Không Thể Nhẫn

Chương 22: Chương 22: Lăn lộn




“Anh Tiểu Nhạc.” Hai người giằng co, Diệp Dung bị lôi kéo rời khỏi Mục Nhạc rốt cuộc cũng phản ứng lại, một lần nữa thút tha thút thít nhỏ giọng nức nở, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mục Nhạc, gương mặt đẫm nước mắt, “Anh Tiểu Nhạc, đừng không cần em...”

Bộ dáng nỉ non nức nở của cô, cuộn tròn thành một đoàn thoạt nhìn trông thực tội nghiệp, giống như mèo nhỏ kêu “”Meo meo””, nhìn nhu nhược đáng thương đến lạ thường.

Thần sắc Mục Nhạc lập tức mềm mại xuống, một lần nữa duỗi tay ra, liếc mắt nhìn Từ Gia một cái: “Tôi chỉ mang cô ấy trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Dù sao đây cũng là xuất phát từ sự cảnh giác—— Từ Gia là thật tình quan tâm Diệp Dung, sự đề phòng của Mục Nhạc đối với cô ấy cũng thay đổi, đáy lòng cũng mơ hồ có chút vừa lòng, lúc này nói chuyện với cô ấy ngữ khí không khỏi chậm lại.

Ánh mắt anh nhìn Diệp Dung thật sự là quá mức ôn nhu, mang theo hối hận lại tràn đầy đau lòng. Từ Gia chần chờ chốc lát, chung quy vẫn buông lỏng tay ra, nhìn anh thật cẩn thận ôm ngang cô gái nhỏ lên, lại tỉ mỉ dùng áo khoác bao lấy cô ấy.

“Thuê một gian phòng có giường lớn đi, ba người chúng ta một phòng, ở cùng một chỗ có thể lẫn nhau.” Từ Gia thu hồi ánh mắt, đảo qua nhìn Thẩm Hân cùng Trần Hiểu Nhu, lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sắc khí âm u giữa chân mày đã rút đi không ít.

Mục Nhạc gật đầu, ôm Diệp Dung ra ngoài đi tới chỗ người phục vụ dặn dò vài câu, nhìn thấy người phục vụ giúp ba cô gái thuê một căn phòng tốt rồi, được đỡ vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới yên tâm rời đi.

Ban đêm gió lớn, Mục Nhạc không yên tâm nên đem áo khoác bọc cô gái nhỏ kín hơn một chút, bước nhanh tới bãi đỗ xe, mở cửa xe bên ghế lái phụ, khom lưng muốn ôm Diệp Dung vào xe.

Cô gái nhỏ có chút mờ mịt liếc mắt nhìn chỗ ngồi một cái, mơ hồ ý thức được là Mục Nhạc muốn buông cô ra, liền nóng nảy, quay mặt lại chui đầu vào trong ngực Mục Nhạc, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ anh, cũng không nói gì khác, chỉ mềm mại lặp lại: “Anh Tiểu Nhạc, anh Tiểu Nhạc...”, Dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Mục Nhạc chỉ cảm thấy trái tim mình đang biến hóa, cúi đầu xuống nhìn “con mèo nhỏ” đang gắt gao chôn trong ngực chính mình, thút tha thút thít nức nở không ngừng gọi một tiếng “”anh””, rốt cục lắc lắc đầu, thở dài, đáy mắt lại càng thêm phần ôn nhu.

Mục Nhạc dứt khoát ôm Diệp Dung thuê xe về nhà —— ngồi vào taxi, cô gái nhỏ dường như lại co quắp lại. Cô rời khỏi lồng ngực anh, thật cẩn thận dựa gần anh ngồi xuống, nghĩ muốn gần chút nữa rồi một chút nữa, nhưng lại sợ anh tức giận, chỉ có thể ngồi cạnh anh, ngẩng mặt bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh; như sợ anh lại đột nhiên biến mất một lần nữa, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo anh.

Mục Nhạc thở dài một tiếng, duỗi tay ôm cô gái nhỏ đặt lên đùi mình.

Cô gái nhỏ tựa hồ có chút kinh ngạc mà mở to đôi mắt mèo tròn xoe, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm mặt anh, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn, một lát sau thật cẩn thận bò đến bên ngực anh, hơi thăm dò chậm rãi đem gương mặt mình dán lên ngực anh, cuối cùng ngẩng mặt lên, tươi cười với anh một cái thật thỏa mãn lại có chút lấy lòng.

Mục Nhạc siết lại hai tay, gắt gao đem cô ôm trong lòng.

Chung cư của Mục Nhạc cách đấy cũng không xa, rất nhanh xe taxi đã thuận lợi tới nơi, Mục Nhạc ôm Diệp Dung lên lầu.

Lúc này cô gái nhỏ đã an tĩnh trở lại, không khóc, ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực anh, chỉ là vẫn cứ bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, giống như sợ anh đột nhiên biến mất, đến cả chớp mắt cũng không cần. Cô khóc khiến đôi mắt cùng cái mũi đều đỏ bừng một mảnh, trên mặt còn loang lổ nước mắt, nho nhỏ mềm mại một đoàn rúc ở trong ngực anh, thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.

Mục Nhạc ôm cô vào nhà vệ sinh, lấy khăn lông nhúng vào nước ấm rồi vắt khô —— dù nói gì cô cũng không chịu buông anh ra, Mục Nhạc chỉ có thể để cô gái nhỏ ngồi ở bên rìa bồn tắm, đôi tay vẫn nắm chặt vạt áo chính mình, một bên anh xoay người đi mở vòi nước.

Sau đó anh khom người, một tay nâng mặt cô, tay còn lại cầm khăn lông cẩn thận từng chút một giúp cô nàng lau sạch nước mắt, động tác mềm nhẹ đến có chút không thể tưởng tượng. Thậm chí sợ đôi mắt cô ngày mai sẽ sưng húp lên, anh thận trọng dùng khăn lông ấm cẩn thận đắp lên mắt cô trong chốc lát.

Cô gái nhỏ hình như cao hứng cực kỳ, cảm thấy mỹ mãn mà nheo lại đôi mắt, rất giống một con mèo nhỏ được thỏa mãn.

Mục Nhạc xoa xoa tóc cô, lại ôm cô vào phòng bếp, làm cho cô một cốc nước mật ong, rồi ôm cô trở lại phòng khách, đặt cô ngồi ở trên đùi chính mình, thấp đầu giúp cô uống nước giải rượu.

Cô gái nhỏ thoạt nhìn muốn phát ngốc lại có chút buồn ngủ, mở nửa con mắt ngước lên nhìn anh, lại cúi đầu nhìn cốc mật ong kia, mở miệng nhỏ nhắn ngáp một cái.

Mục Nhạc có chút buồn cười, nhịn không được xoa xoa tóc cô, thấp đầu ôn nhu dỗ cô: “A Dung, uống một chút nước mật ong để giải rượu, bằng không ngày mai sẽ đau đầu không thoải mái.”

Cô gái nhỏ nghiêng đầu, hơn nửa ngày mới phản ứng lại xem anh nói cái gì, nghe lời mà mở miệng, uống một ngụm nho nhỏ.

“Ngoan ——” Mục Nhạc tựa cằm lên vai cô, ôm cô cười một tiếng. Thanh âm của anh trầm thấp, có chút khàn khàn, lại mang theo nồng đậm sủng nịch. Tuy thần chí không rõ, nhưng gương mặt cô gái nhỏ trong lòng ngực lại vẫn theo bản năng nổi lên một tầng đỏ ửng, quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, gần gũi dường như không có khoảng cách, anh thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của cô không hề gặp trở ngại chiếu toàn bộ vào mặt mình, cùng hô hấp chính mình hòa quyện lẫn nhau. Ánh mắt của người đàn ông thâm trầm, cô gái nhỏ lại mờ mịt ngây thơ, nhưng đáy mắt... vẫn như cũ phản chiếu thân ảnh của anh.

“Nghe lời, uống thêm một chút.” Mục Nhạc lên tiếng dỗ dành cô.

Diệp Dung ngốc ngốc quay đầu đi, uống thêm một ngụm.

Cái miệng nhỏ uống đến cực chậm, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ, không nửa điểm làm loạn như lúc uống say, an an tĩnh tĩnh mà uống xong, lại quay đầu lại cố chấp nhìn chằm chằm Mục Nhạc.

Toàn thân “mèo nhỏ” giống như đều viết mấy chữ “Cầu vuốt ve, cầu thuận lông*, cầu khích lệ“.

(*) Mèo thường muốn được vuốt ve cho bộ lông mượt mà đó “”thuận lông”“. Đối với Diệp Dung thì đó chính là tóc á.

Ánh mắt Mục Nhạc càng sâu, “nghe lời” sờ sờ đỉnh đầu cô —— Cô gái nhỏ tựa hồ bị sờ “”thuận lông”” đến cực kỳ thoải mái, ghé vào ngực anh thỏa mãn nheo lại đôi mắt, nhỏ giọng nỉ non:

“Anh Tiểu Nhạc, em rất ngoan.”

“A Dung rất ngoan...” Mục Nhạc xoa xoa tóc cô, lại một lần nữa bế cô lên đi vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ hiện tại này của cô, đêm nay hẳn là không thể tắm được rồi. Mục Nhạc nửa ôm nửa đỡ cô đứng trước bồn rửa mặt, kiên nhẫn nắm tay cô từng chút một giúp cô rửa sạch, lại một lần nữa rửa mặt cho cô, đắp khăn ấm lên mắt, lại lấy một chậu nước để cô rửa chân, rồi ôm cô đặt lên băng ghế nhỏ.

Mục Nhạc ngồi xổm xuống bên người cô.

Do tư thế, cô không nắm được vạt áo anh, chỉ có thể đưa tay lên trên, gắt gao bắt được bờ vai của anh, hiển nhiên là có chút bất an.

“Đừng sợ, tôi ở đây, không đi.” Mục Nhạc kiên nhẫn dỗ cô, một bên đem ống tay áo của mình xắn lên một ít, sau đó nắm lấy mắt cá chân cô, động tác nhẹ nhàng giúp cô cởi tất.

Không biết do Mục Nhạc nhẹ giọng dỗ dành có hiệu quả hay do tiếp xúc tay chân làm cô can tâm hơn, cô gái nhỏ nhanh chóng trấn định lại không ít, cúi đầu yên lặng nhìn động tác của Mục Nhạc.

Diệp Dung lớn lên nhỏ xinh lại mảnh khảnh, mắt cá chân lại càng nhỏ, một bàn tay anh cũng có thể cầm trọn. Cởi tất, đôi chân trắng nõn của cô cứ như vậy mà lộ ra hoàn toàn, ở trong lòng bàn tay anh có vẻ lại càng thêm nhỏ xinh. Mặc dù đã say, nhưng hình như cô vẫn có chút thẹn thùng, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu đều cuộn lại, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Mục Nhạc không chút nào để ý, một tay nắm lấy chân cô, một tay múc nước ấm chậm rãi đổ lên chân cô —— nhiệt độ của nước đối với cô có chút cao, đột ngột làm cô có chút không quen, theo bản năng co rúm lại một chút muốn né tránh, lại vì bị anh chế trụ mắt cá chân nên không thể động đậy. Cô gái nhỏ có chút khẩn trương tránh né, mềm mại gọi anh:

“Anh Tiểu Nhạc, nóng...”

“Lập tức tốt lên thôi, rửa xong chân rồi ngủ, hử?” Mục Nhạc vẫn như cũ kiên nhẫn dỗ cô, mắt thấy cô gái nhỏ chần chờ gật gật đầu, ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, đáy mắt càng thêm nhu hòa. Chờ cô hoàn toàn thích ứng với nhiệt độ của nước, lúc này mới nắm lấy mắt cá chân tinh xảo của cô bỏ vào nước ấm, chậm rãi giúp cô rửa sạch chân.

Bộ quần áo ướt lần trước cô thay ra chưa có mang đi, lúc trở về anh đã giúp cô giặt sạch sẽ. Mục Nhạc giúp cô lau khô chân rồi rửa tự mình rửa sạch tay, thay đổi tư thế ôm cô trở về phòng ngủ đi lấy đôi tất lần trước cô để lại—— một tay nâng mông cô, một cái tay khác đỡ chân cô, giống như ôm một đứa bé đang bám trên người.

Tư thế này làm Diệp Dung có chút không thoải mái, nhưng lại cũng không giãy giụa, chỉ càng dùng thêm sức ôm chặt lấy anh, lúc này mới ổn định tốt thân mình.

Mục Nhạc đặt cô lên trên giường, dỗ cô để đi xong tất, sau đó kéo chăn đắp lại giúp cô, đợi cô nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ. Đang muốn đứng dậy rời đi, tầm mắt đảo qua lại như bỗng ý thức được cái gì, hơi giật mình, một lần nữa khom người vỗ vỗ đỉnh đầu cô gái nhỏ:

“A Dung, ngủ, buông tay được không?”

Tay cô, còn đang gắt gao nắm chặt áo anh.

Tay cô gái nhỏ đã bắt được, nửa híp mắt ngơ ngác nhìn anh, hơn nửa ngày mới như ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy, lắc lắc đầu, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, dường như có chút kinh hoảng: “Anh Tiểu Nhạc, đừng, đừng đi, đừng không cần em...”

Mục Nhạc cảm thấy có chút lo lắng, hít thật sâu một hơi, cúi người qua ôm lấy cô, ôm cô vào lồng ngực chính mình, vỗ về cô thấp giọng trấn an: “Tôi không đi, sẽ không thể không cần em —— về sau sẽ luôn ở bên em, sẽ không bao giờ đi nữa.”

Cô gái nhỏ ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, gương mặt trong nháy mắt kinh hỉ, rất nhanh sau đó lại rũ mi mắt xuống, trong thanh âm tràn đầy bàng hoàng lo lắng: “Anh... gạt em... lại gạt em.”

Mục Nhạc trong nháy mắt nghẹn lời —— anh đích thực đã lừa gạt cô.

Mười năm qua, không hề gặp cô.

Anh có chút chột dạ, lại hối hận, hận không thể đem chính mình ra đánh.

Nhưng rốt cuộc anh đã không còn là thiếu niên mười tám tuổi xúc động nữa, ngây người rồi nghẹn lời qua đi, rất nhanh liền trấn định lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Dung, cũng mặc kệ cô lúc này có tỉnh táo hay không, ngữ khí trịnh trọng như là một lời thề ưng thuận:

“Thực xin lỗi A Dung, tôi không bao giờ đi nữa, sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Cô gái nhỏ thất thần một lát, ngay sau đó hơi do dự trong chốc lát, lại rốt cục vẫn không chịu buông vạt áo anh ra, dứt khoát đem gương mặt vùi vào trong ngực anh.

Mục Nhạc cúi đầu, nhìn tiểu thân hình đơn bạc gầy gò của cô đang gắt gao chôn ở trong lòng mình không chịu buông tay, thở dài, vẻ mặt chậm rãi thả lỏng, lại một lần nữa đem cô gái nhỏ ôm lên mang vào phòng tắm, sau đó để cô ngồi ở trên thành bồn tắm, một tấc cũng không rời cùng chính mình đánh răng rửa mặt, cuối cùng lại ôm cô trở lại phòng ngủ.

Anh cởi áo lông trên người mình ra, sau lại giơ tay cởi giúp Diệp Dung —— cô gái nhỏ không có nửa điểm giãy giụa, ghé vào lồng ngực anh ngoan ngoãn cực kỳ, phối hợp duỗi tay duỗi chân, đem chính mình cởi đến chỉ còn một thân quần áo mùa thu, sau đó lại một lần nữa vùi vào trong lòng người đàn ông.

Thiếu áo một tầng áo lông cách trở, nhiệt độ cơ thể người đàn ông lập tức trở nên càng nóng rực rõ ràng. Diệp Dung đem mặt mình cọ cọ lên ngực anh, sau đó mỹ mãn mà nhắm mắt lại, cong cong khóe miệng.

Mục Nhạc ôm cô cùng nhau nằm xuống, nhìn cô gái nhỏ ghé vào lồng ngực mình an tĩnh, lại một bộ dáng thỏa mãn, ánh mắt tối lại, cúi người sát vào cánh môi hồng nhạt của cô. Đến khi gần trong gang tấc rồi lại đột nhiên dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn thay đổi phương hướng, đem nụ hôn rơi trên cái trán trơn bóng của cô.

“Ngủ ngon, A Dung.” Môi anh dán vào trán cô, rơi xuống một cái hôn mềm nhẹ, thanh âm dán lên trán cô chậm rãi vang lên giữa không gian ban đêm an tĩnh.

Cô gái nhỏ hình như đã có chút nửa tỉnh nửa mê, an an tĩnh tĩnh không có đáp lại.

Mục Nhạc cũng không để bụng, lại một lần hôn lên trán cô, vươn tay tắt đèn.

Trong bóng đêm tối tăm, lại dị thường ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.