Gương mặt cô sinh ra vốn dĩ đã ôn nhu tinh xảo, tóc dài rối tung xõa xuống, ánh đèn chiếu rọi ánh lên người cô tạo thành một tầng ánh sáng nhu hòa, lại ở sườn mặt cô được phủ lên một tầng bóng nhàn nhạt, thoạt nhìn càng thêm ôn nhu điềm tĩnh, sắc mặt rốt cuộc cũng không còn tái nhợt như mọi ngày, thoạt nhìn nhiều hơn vài phần khỏe mạnh cùng tức giận.
Mục Nhạc hơi thở toàn thân liền không tự giác nhu hòa xuống một chút, không lên tiếng duỗi tay nhận lấy chiếc đũa cô đưa đến, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Cơm chiều do Mục Nhạc làm —— đại khái ở nước ngoài đã lâu, sớm muộn gì cũng sẽ học được cách nấu cơm. Mục Nhạc trù nghệ không thể nói là rất tốt, nhưng ít ra vẫn ở trên bình quân tiêu chuẩn, suy xét đến thân thể đặc biệt của cô gái nhỏ cùng sở thích của cô, nên chỉ làm những món tương đối thanh đạm.
Nhưng Diệp Dung vẫn ăn không nhiều lắm, mới không bao lâu đã nhỏ giọng nói no, buông đũa xuống.
Mục Nhạc nhíu nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không cưỡng cầu. Chờ đến khi hai người đều an tĩnh ăn xong cơm, Diệp Dung liền đứng lên, ngoan ngoãn thu dọn bát đũa.
Mục Nhạc không ngăn cản cô, chỉ đứng một bên nhìn cô thu dọn bát đũa đâu vào đấy đi vào phòng bếp, thời điểm khi cô đưa tay vặn vòi nước tính toán muốn rửa bát thì anh mới đi tới đem cô ngăn cản. .
“Để tôi rửa, cháu đi vào......” Người đàn ông duỗi tay chặn tay cô lại, vừa định bảo cô đi vào phòng khách nghỉ ngơi, lời vừa nói ra khỏi miệng lại hơi hơi dừng một chút, ma xui quỷ khiến thay đổi chủ ý, thời điểm mở miệng nói tiếp cũng đồng thời đưa cho cô một cái khăn, “Cháu cầm bát lau khô rồi úp lên.”
Diệp Dung cũng không kiên trì, ngoan ngoãn đồng ý sau đó cầm cái khăn anh đưa tới đứng ở một bên.
Mục Nhạc vặn vòi nước, thuần thục bắt đầu rửa bát. Mỗi một thứ được anh rửa sạch đưa tới, bên cạnh lập tức sẽ có một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đúng lúc đưa lại đây, chuyên chú tiếp nhận chén bát.
Chỉ có hai người ăn cơm, tổng cộng cũng không có mấy cái bát, Mục Nhạc rất nhanh đã hoàn thành “Công trình” lớn này. Anh một bên đóng lại vòi nước, một bên đem món đồ cuối cùng là cái mâm đưa cho người bên cạnh. Cô gái nhỏ rất ăn ý đưa tay nhận lấy, cúi đầu tỉ mỉ dùng khăn lau khô những bọt nước trên bề mặt, sau đó ngửa đầu mở cửa tủ bát.
Ở nước ngoài một mình đã lâu, đối với những việc vặt như vậy, anh đã sớm làm thành quen. Chính là hôm nay hình như có cái gì không giống nhau —— Mục Nhạc hơi hơi cúi đầu nhìn động tác của cô gái nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy ngực như bị cái gì đó tác động một chút, có chút ngứa, lại giống như bị bỏng.
Tủ bát ở bên trái cái máy hút mùi, có hơi cao một chút, Diệp Dung vốn nhỏ nhắn, độ cao này đối với cô nói thật có chút không tiện. Cô mở cửa tủ, hơi hơi do dự một chút, nhón mũi chân nỗ lực vươn tay. Không đợi cô với tới tủ chén, rất nhanh liền có một bàn tay cầm lấy cổ tay cô, một tay khác lại tiếp nhận đồ vật từ trong tay cô, dễ như trở bàn tay bỏ vào tủ chén, tùy tiện đóng cửa lại.
Diệp Dung nghiêng đầu nhìn lại, cư nhiên ở trong ánh mắt luôn luôn bình tĩnh của Mục Nhạc lại thấy mơ hồ thấy được ý cười.
Đây là... đang cười cô lùn? Cô gái nhỏ có chút tức giận mà quăng cho anh một ánh mắt, tránh khỏi tay anh quay đầu đi ra phòng khách.
Mục Nhạc đứng tại chỗ hơi hơi ngẩn ra một chút, nhìn theo bóng dáng của gái nhỏ khó có được lúc bộc lộ tính tình, rốt cục nhịn không được mà cười một tiếng, đi theo ra phòng khách.
“Hôm qua đi đâu sao không về nhà?” Mưa còn chưa tạnh, Mục Nhạc mở TV, đem điều khiển từ xa đưa cho Diệp Dung, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, dường như là thuận miệng hỏi, “Giữa trưa như thế nào chỉ có một mình cháu ở đó, còn gặp mưa?”
Cô gái nhỏ gật gật đầu lên tiếng: “Cuối tuần này cháu ở lại trường học, buổi sáng hôm nay... là đi viện phúc lợi Thị Bắc làm việc công ích. Thời điểm trở về đến nửa đường thì đột nhiên trời mưa... không có nơi trú mưa, chỉ có thể mạo hiểm chạy tới cửa hàng đó. Buổi sáng lúc ra ngoài thời tiết vẫn còn tốt, không nghĩ tới trời sẽ mưa, nên cháu không có mang ô.”
Mục Nhạc nhịn không được hơi nhíu mày.
Diệp Dung dường như cũng vì chính mình sơ sẩy mà hơi chột dạ, có chút lấy lòng hướng về phía anh cười cười, mắt thấy anh có vẻ trầm sắc mặt muốn nói gì đó, hơi hơi do dự một lát, rốt cuộc vẫn là hít vào một hơi, mở miệng trước chặn đứng anh:
“Chú nhỏ, ngày đó... người là giận cháu sao?”
Mục Nhạc dường như không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hỏi trắng ra vấn đề này như vậy, theo bản năng hơi ngẩn ra một chút. Chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, anh hơi cúi đầu, liền thấy cô gái nhỏ đang ngẩng mặt yên lặng nhìn mình, mắt mèo mở to tràn đầy thận trọng cùng thấp thỏm.
Anh trầm mặc trong chốc lát, vẫn là không có trả lời.
Như vậy... Đây là cam chịu —— cô gái nhỏ thoạt nhìn càng thêm khẩn trương, cắn môi hơi hơi do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói:
“Thực xin lỗi chú nhỏ, cháu cùng Mục Tiêu... Người yên tâm, chúng cháu sẽ không đính hôn, cậu ấy có nói qua, cậu ấy thích cô gái hoạt bát....”
Cô còn chưa nói xong, lại chỉ cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên cứng lại, hơi hơi ngẩn ra một chút, theo bản năng ngẩng đầu, lập tức chạm vào đôi mắt tràn đầy tức giận của anh.
“Chú, chú nhỏ?” Quanh thân anh cơ hồ tràn đầy tức giận, làm cô không dám nói lời nào, thanh âm nhẹ đến mức chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy.
Ngay sau đó, người đàn ông anh tuấn mặt tràn đầy tức giận trong nháy mắt bức sát* —— anh duỗi tay chống lên chỗ tựa lưng sô pha phía sau cô, cơ hồ đem cả người cô đều vây giữa sô pha với ngực anh “ chỉ chừa cho cô một không gian nhỏ hẹp.
(*) Bức: bức bách, sát: ép sát
“Diệp Dung, cháu đến bây giờ vẫn không biết tôi tức giận vì cái gì.”
Thanh âm của anh trầm thấp đến có chút khàn khàn, cảm giác áp bách cùng xâm lược thuộc về phái nam thật sự quá mạnh mẽ, làm cô gần như không dám nói lời nào, chỉ theo bản năng mà co rúm lại một chút, lưng gắt gao dán chặt vào sô pha, cắn cắn môi.
“Người trong nhà nói muốn đính hôn, Mục Tiêu nói muốn đính hôn liền đính hôn, nó nói không muốn đính hôn liền không đính hôn —— Diệp Dung, cháu đem chính mình trở thành cái gì, tùy ý cho nó chọn lựa? Diệp Dung, cháu nhìn lại bản thân cháu xem ——” Mục Nhạc sáng quắc nhìn chằm chằm cô, hít thật sâu một hơi, vốn là luôn luôn lãnh đạm lúc này trong thanh âm rốt cuộc rõ ràng phập phồng cùng tức giận, “Xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, gia cảnh tốt, tất cả mọi người thích cháu...... Duy nhất không tốt chính là thân thể, nhưng cũng không phải là bệnh nan y —— cháu nói cho tôi Diệp Dung, như vậy cháu rốt cuộc còn tự ti cái gì? Vì cái gì tự ti?”
Những năm đó anh xuất ngoại, cô đến tột cùng là như thế nào mà dưỡng thành tính cách như vậy? Thông minh xinh đẹp, gia cảnh hậu đãi*, tất cả mọi người yêu thương cô...... Cô hoàn toàn có thể làm một đại tiểu thư ương ngạch tùy hứng, vì cái gì lại biến thành an tĩnh như bây giờ, thật cẩn thận, thậm chí là mang theo tự ti?
(*) hậu đãi: đối xử tử tế / [trái nghĩa: bạc đãi]
Huống chi —— thời điểm Mục Tiêu nói câu nói kia không phải quá không có đầu óc sao? Diệp Dung chẳng lẽ trời sinh liền không hoạt bát sao?
—— Cô không phải không hoạt bát, càng không phải không muốn hoạt bát, cô chỉ là không thể hoạt bát.
Cái gọi là “Thanh mai trúc mã”, bất quá chỉ như vậy.
Thời điểm anh nói lời này cả người đầy tức giận gần như muốn ngưng kết thành bản chất, ép cô tới không thở nổi —— Diệp Dung có chút khẩn trương mà co rúm lại một chút, lại đột nhiên có chút không khống chế được mà hốc mắt đỏ lên.
—— Cô trước nay tâm tư đều mẫn cảm, cơ hồ trong nháy mắt có thể nghe được... trong thanh âm của anh là tức giận, còn có đau lòng.
“Cháu... Cho gia đình thêm rất nhiều phiền toái.” Cô gái nhỏ thanh âm đã có chút run rẩy, mang theo ẩn ẩn giọng mũi, lại vẫn nỗ lực mở to hai mắt ý đồ bảo trì bình tĩnh không khóc ra, “Cháu luôn làm gia đình lo lắng.”
Cô rất sớm đã ý thức được, đã không còn nhớ rõ khi còn nhỏ đến tột cùng từng có bao nhiêu lần, cha mẹ đêm khuya bởi vì cô mà bừng tỉnh, trong đêm vội vã đưa cô đi bệnh viện; cũng nhớ không rõ có bao nhiêu lần cô tỉnh lại trong bệnh viện, mở mắt nhìn thấy, người nhà mệt mỏi cùng với ánh mắt lo lắng. Thân thể không phải cô có thể lựa chọn, nhưng cô nghĩ, cô ít nhất có thể nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút, ngoan ngoãn một chút, không cần lại cho gia đình thêm phiền toái, không cần lại làm gia đình lo lắng.
Cô không nghĩ... trở thành trói buộc của người nhà.
Cô rõ ràng con mắt đã phiếm hồng còn muốn cậy mạnh, ngang ngạnh chống đối làm bộ bình tĩnh, bộ dáng thật sự vừa kiên cường vừa mảnh mai, Mục Nhạc khí thế quanh thân hơi cứng lại, khẽ thở dài, cái loại cảm giác áp bách này đột nhiên tiêu tán khai đi, cả người đều nhu hòa xuống. Anh duỗi tay, dùng ngón tay cọ qua khóe mắt cô —— Diệp Dung ngẩn người, lúc này mới ý thức được chính mình cư nhiên đã khóc ra, có chút luống cuống tay chân giơ tay lau đi nước mắt, lại bị anh bắt được tay kéo ra, sau đó đưa một hộp khăn giấy lại đây.
Cô gái nhỏ vội vàng ôm khăn giấy hoảng loạn lau nước mắt.
“A Dung, gia đình đối với cháu rất tốt, không phải cháu thiếu chúng tôi, càng không phải muốn nhìn thấy...... Mặc kệ chúng tôi nói cái gì cháu đều gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn làm theo. Hoàn toàn ngược lại, đối với cháu tốt, chính là muốn cháu mặc kệ thích cái gì, không thích cái gì đều có thể nói ra, nghĩ muốn cái gì, chán ghét cái gì, tất cả mọi người đều dùng hết khả năng để thỏa mãn cháu, mục đích duy nhất, duy nhất muốn hồi báo —— chính là làm cháu cao hứng, cháu hiểu không?”
Người đàn ông thanh âm đã sớm không còn nổi giận đùng đùng như lúc trước, từ sau khi về nước liền phá lệ làm người lãnh đạm cư nhiên lúc này lại ôn nhu đến có chút không thể tưởng tượng. Diệp Dung ôm khăn giấy ngẩng đầu, có chút ngơ ngác nhìn anh —— nhìn anh duỗi tay xoa xoa đầu mình, chậm rãi, thanh âm trầm thấp, gần như là gằn từng chữ một nói:
“Cháu nghe đây Diệp Dung, cháu —— không nợ bất luận người nào.”
Thanh âm của anh, ánh mắt của anh, thần sắc của anh, thật sự là quá mức ôn nhu, hốt hoảng nhớ lại, giống như lúc trước khi anh ôm cô, nắm tay cô, ý cười thanh tuyển mang theo ôn nhu của thiếu niên từng chút từng chút trùng hợp hiện lên —— Cô gái nhỏ ngơ ngẩn nhìn anh, hơi hơi do dự trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, bắt được vạt áo anh, ngẩng mặt nhẹ giọng lặp lại lời anh nói vừa rồi:
“Chú nhỏ, người nói —— tất cả mọi người thích cháu.”
Mục Nhạc hơi hơi sửng sốt, thấp thấp lên tiếng.
Cô gái nhỏ nắm chặt vạt áo trong tay, lực đạo hơi lớn, cơ hồ nắm chặt đến nỗi bàn tay vốn trắng nõn lại càng thêm tái nhợt, hoàn toàn không có chút máu. Nhưng cô lại hồn nhiên không nhận thấy, chỉ ngẩng mặt yên lặng nhìn chằm chằm anh, hơi do dự trong chốc lát, mở miệng thì thanh âm lại nhẹ đến gần như chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy.
“Như vậy —— còn chú?”