Chú Không Thể Nhẫn

Chương 55: Chương 55: Về nhà




Edittor: Cẩm Hi

Mục Tiêu không biết mình muốn đi đâu, cậu chỉ biết nếu mình còn ở lại, rồi lại phải nghe chú nhỏ nói những lời này, hô hấp cơ hồ cũng đã có chút khó khăn. Cậu dường như là một đường chạy trốn ra ngoài, thất hồn lạc phách, lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường. Chờ đến khi cậu phục hồi lại tinh thần, mới bất tri bất giác phát hiện đã ngồi xe buýt tới gần nhà Diệp Dung rồi.

Thiếu niên chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn đi vào cái tiểu khu quen thuộc kia, dừng lại ở dưới lầu nhà Diệp Dung.

Cậu tìm di động từ trong túi, dường như là theo bản năng tìm được dãy số của Diệp Dung —— kỳ thật căn bản không cần tìm, dãy số này, cậu đã sớm thuộc làu.

Ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, vài lần muốn ấn xuống cái phím kia, nhưng ngón tay nâng lên vài lần, lại trước sau vẫn không thể ấn xuống cái phím kia. Cuối cùng một lần nữa... cậu hoàn toàn thu hồi lại di động, ngửa đầu gắng gượng nhìn lên trên lầu.

Diệp gia ở tại cao tầng, Mục Tiêu có chút lao lực nhìn rõ số tầng, rồi tìm được ô cửa sổ thuộc về Diệp gia kia. Thật ra thì cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy từ cửa sổ lộ ra tới ánh đèn ấm áp.

Thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế dài ở dưới lầu, có chút cố chấp nâng đầu lên bình tĩnh nhìn chằm chằm phiến cửa sổ kia.

Cũng không biết qua bao lâu, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

Mục Tiêu có chút máy móc tính nhận điện thoại, để tới bên tai. Đầu kia truyền đến, là thanh âm của cha —— vẫn vững vàng giống mọi khi, lại mơ hồ lộ ra sự quan tâm:

"Mục Tiêu, đã khuya rồi, về nhà đi."

Thiếu niên trầm mặc trong chốc lát, nhưng không lên tiếng, chỉ có chút đờ đẫn hỏi một vấn đề: "Ba, người đã sớm biết rồi?"

Thời điểm Mục Nhạc xuất ngoại cậu vẫn còn nhỏ, giữa chú cháu bọn họ thật ra cũng không quá quen thuộc; nhưng cậu biết, quan hệ anh em giữa cha và chú nhỏ vẫn rất tốt. Cậu ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết, nhưng cha cậu từ trước đến nay đều nhạy bén đến cực điểm.

Mục Lĩnh thở dài, không có phủ nhận, chỉ thấp giọng nói: "Đây đều lựa chọn của Dung Dung."

Mục Tiêu không nói gì, chỉ khẽ lên tiếng.

Hai cha con liền cách điện thoại mà trầm mặc như vậy. Lại qua một hồi lâu, rốt cuộc mới vang lên thanh âm có chút khàn khàn của thiếu niên:

"Ba, thật ra con không cam lòng, một chút cũng không cam lòng. Cứ coi như khi còn nhỏ là chú nhỏ ở bên cạnh cô ấy, nhưng là sau khi chú nhỏ đi, mười năm này ở bên cạnh cô ấy vẫn luôn là con! Nếu lúc trước nói đính hôn con đáp ứng rồi, thì có phải đã tốt..."

Mấy ngày nay, cuối cùng cậu cũng loáng thoáng nhớ lại một ít chuyện cũ của mấy năm trước, loáng thoáng nhớ ra... Lúc trước ở bên cạnh cậu còn chưa có cô, người ở cùng cô là ai.

Từ khi tuổi của cậu mỗi lúc một lớn, rất ít khi cùng cha nói chuyện như lúc này. Lời nói của cậu thật có chút nghẹn ở trong lòng, không biết có thể nói cùng ai, dường như sắp đem cậu bức điên rồi: "Khi đó nếu con nói, Dung Dung nhất định sẽ không cự tuyệt! Cô ấy đối với con tốt như vậy, cái gì cũng sẽ không cự tuyệt... Nếu chúng con đính hôn, thì dù chú nhỏ có tốt thế nào, Dung Dung cũng sẽ không liếc chú ấy một cái!"

"Nhưng mà Mục Tiêu." Đầu kia Mục Lĩnh cũng có chút đau lòng, thanh âm so với ngày thường nhiều hơn vài phần nhu hòa và trấn an không dễ phát hiện, nhưng nói đi nói lại vẫn không mang theo nửa điểm cứu vãn như cũ, "Con hẳn là biết, trên thế giới này từ trước tới nay đều không có " nếu "."

Thiếu niên hô hấp có trong nháy mắt đình trệ, ngay sau đó liền trở nên hỗn loạn, dường như có chút mất khống chế: "Con biết! Là con ngu ngốc, là con tự làm tự chịu, nhưng mà chú nhỏ cũng từng bỏ qua một lần, chú ấy cũng từng đánh mất Dung Dung! Cũng là bỏ qua một lần, vì cái gì chú ấy có thể sửa chữa sai lầm, chú ấy có thể tìm lại cô ấy, con lại không được? Con... không còn cơ hội, không còn..."

Diệp Dung đối với người khác có thể tốt tới trình độ nào, có lẽ không ai có thể rõ ràng hơn cậu. Trừ phi chú nhỏ đề nghị chia tay, hoặc là chú nhỏ có người khác, nếu không cô tuyệt đối sẽ không đề nghị chia tay trước. Kể cả chú nhỏ có cùng cô chia tay, cũng tuyệt đối không có khả năng cô trở lại bên cạnh mình —— sau khi chia tay với chú nhỏ lại cùng cháu trai người ta ở bên nhau, xem như Mục gia bọn họ không ngại, nhưng lấy tính cách của Diệp Dung, thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Từ một khắc Diệp Dung tiếp nhận chú nhỏ kia, cậu đã không còn cơ hội rồi, một chút cũng không có.

"Trên thế giới này không có cái gì là tuyệt đối công bằng." Mục Lĩnh trả lời nghe vẫn không có tình người như vậy, ngữ khí lại như là loáng thoáng mang theo thở dài, "Về sau sẽ còn gặp những cô gái khác tốt hơn."

"Cho dù bọn họ có tốt, cũng không phải Dung Dung..." Diệp Dung có lẽ không phải là cô gái tốt nhất, cô nhát gan, an tĩnh, hay suy nghĩ miên man lại không thích đem tâm tư nói cho người khác... Cô có nhiều ưu điểm, cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng —— cô là toàn bộ thanh xuân của cậu.

Từ chín tuổi đến hai mươi tuổi, hơn phân nửa thời thơ ấu và toàn bộ thời thiếu niên, chỉ cần vừa ngẩng đầu, là cậu có thể nhìn thấy một cô gái an tĩnh ôn nhu cười với mình, bao dung mỗi một khuyết điểm lớn bé của mình, cùng mình trải qua mỗi lần cao hứng hay khổ sở.

Trên thế giới này, không còn có Diệp Dung thứ hai nữa. Không còn có người biết chính mình khi còn nhỏ đã từng làm nhiều việc ngốc nghếch như vậy, không còn có người biết mấy năm nay chính mình từng chút một lớn lên như thế nào, không còn có người... biết mỗi một sự kiện mười năm này của cậu —— cao hứng, khổ sở, hối hận, mất mặt, kiêu ngạo......

Mỗi một sự kiện, đều có cô.

Nhưng là cậu đã đánh mất cô, không còn cơ hội để tìm lại nữa.

"Ba, người yên tâm, con sẽ không đi dây dưa với cô ấy nữa, con sẽ không làm cô ấy khó xử tự trách, con, con chỉ nhìn một lát, chỉ một lát thôi, có lẽ... cũng là lần cuối cùng." Thiếu niên nói tới đây, rốt cục không nhịn được nữa, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở khó có thể che dấu, dường như đã tuyệt vọng, "Ba, con không cam lòng, con không muốn từ bỏ, con thích Dung Dung..."

Mục Lĩnh không nói gì, không nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe con trai khóc lớn, đây cũng là lần đầu tiên trong những năm gần đây cậu khóc. Cũng không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi tiếng khóc của thiếu niên dần dần chuyển thành những tiếng đứt quãng nghẹn ngào rất nhỏ, ông mới chậm rãi thấp giọng nói: "Trên đường cẩn thận, về nhà sớm một chút."

Thiếu niên nhẹ giọng đáp ứng một tiếng, vẫn ngẩng đầu như cũ, cố chấp nhìn chằm chằm phiến cửa sổ kia.

......

Khi Mục Nhạc ném xuống một quả bom hạng nặng "Đã có bạn gái" kia, anh dường như chút gấp không chờ nổi muốn đem Diệp Dung mang về nhà.

Xe dừng lại ở bãi đậu xe ngoài biệt thự, cửa xe lại không lập tức mở ra. Mục Nhạc cởi đai an toàn xuống, sau đó nghiêng đầu yên lặng nhìn cô gái nhỏ ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt thâm trầm đến làm người ta có chút kinh hãi.

"Nghĩ kỹ rồi sao? Anh thấp giọng hỏi cô, "Đi vào, sẽ không còn cơ hội hối hận đâu."

Diệp Dung hiển nhiên là cũng khẩn trương cực kỳ, nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi, nhưng khi nhìn đến người đàn ông ra vẻ trấn định lại vẫn ngăn không được có chút thấp thỏm trong ánh mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy yên ổn lại, nâng tay lên sờ mặt anh không biết từ khi nào đã thấm ra vài giọt mồ hôi mỏng trên trán, nhẹ giọng hỏi lại anh:

"Còn anh?"

So với cô, anh mới là người một khi đi vào, sẽ không còn một chút đường lui nào —— mặc kệ là Mục gia hay Diệp gia, là cực lực phản đối, hay... cuối cùng vẫn không chấp nhận anh.

"Tôi không đợi nổi vội vã mang em về đây, tôi chỉ sợ em hối hận." Mục Nhạc cầm tay cô —— Diệp Dung lúc này mới ý thức được, trong lòng bàn tay anh từ lâu đã ướt đẫm, mồ hôi thấm ra đầy tay. Nhưng cho dù là như vậy, anh lại vẫn yên lặng nhìn cô, ôn nhu trấn an cô, "Không cần miễn cưỡng chính mình, nếu như không muốn có thể nói cho tôi biết. Chúng ta... có thể hoãn lại."

"Em nói sẽ giữ lời, sẽ không hối hận." Cô gái nhỏ tươi cười, ngẩng mặt tiến lại gần nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt anh —— chỉ là một cái chạm nhẹ mang theo sự nhất quán ôn nhu của cô gái nhỏ, nhưng lại như là khó có được nhiều hơn vài phần kiên định, "Em chỉ sợ mọi người tức giận."

"Đừng sợ, cái gì cũng không cần nghĩ, đều để tôi giải quyết." Mục Nhạc hơi cúi mình, dùng sức ôm cô một chút, sau đó mới đẩy cửa xe ra, mang theo cô xuống xe.

Thời điểm Mục Nhạc cùng Diệp Dung vào nhà, cả gia đình Mục gia đều ở đây, khi nhìn thấy Mục Nhạc và Diệp Dung cùng nhau đi vào, trong nháy mắt ngoài ý muốn. Nhưng Diệp Dung không phải người ngoài, cũng giống như con cháu trong nhà vậy, Mục Nhạc không nói trước Diệp Dung sẽ đến, chỉ nói trước là hôm nay muốn mang bạn gái trở về, mọi người cũng chỉ là hơi hơi ngoài ý muốn một chút, ngay sau đó rất nhanh liền không để bụng mà tiếp đón hai người ngồi xuống ăn cơm trưa.

Bữa cơm trưa này còn xem như nhẹ nhàng. Mục Tiêu cũng đã biết rồi, Diệp Dung phát hiện dường như cậu có chút không dám đối diện với mình, sắc mặt khó coi đến có chút tái nhợt. Cô có chút đau lòng, nhưng cũng biết lúc này mình không nên nhiều lời, chỉ rũ mi yên lặng ngoan ngoãn ăn cơm.

Ăn xong cơm trưa, Mục Nhạc để cô đi vào trong viện phơi nắng nghỉ ngơi một lát. Diệp Dung biết anh muốn thẳng thắn với cha mẹ, sợ mình lo lắng với bị ảnh hưởng. Cô chần chờ một chút, nhưng cũng không có cự tuyệt sự săn sóc và ôn nhu của anh, ngoan ngoãn tự đi vào trong viện.

Cô ngồi một lát, hình như cảm giác được gì đó rồi quay đầu lại, liền thấy thiếu niên đang đứng ở trước cửa sân, có chút khẩn trương lo lắng nhìn mình. Thấy cô nhìn qua, cậu nhanh chóng nhếch môi, nỗ lực muốn lộ ra một nụ sang sảng cười giống mọi ngày, nhưng cuối cùng lại cười đến có chút miễn cưỡng.

Diệp Dung chua xót cực kỳ, lại không dám biểu hiện ra ngoài, cũng cong môi cười với cậu, nhẹ giọng mở miệng: "Ngồi đi."

Thiếu niên được cho phép, nhanh chóng vội vội vàng vàng ngồi xuống bên cạnh cô —— cậu giống như là muốn ngồi gần cô một chút, nhưng do dự một lát, cuối cùng vẫn thoáng kéo ra một chút khoảng cách.

Diệp Dung cười cười, thần sắc lại không che dấu được đau lòng.

"Cậu đừng đau lòng, tớ không sao." Mục Tiêu nhỏ giọng nói với cô, "Tớ chỉ là, chỉ là còn chưa quen, tớ là con trai, đâu có giống như bọn con gái thất tình liền khóc đến thảm như vậy! Đánh mấy trận bóng, cái gì đều quên rồi."

Diệp Dung gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hai đứa nhỏ bên này đều đang phơi nắng, bên kia Mục Nhạc hiếm khi không có vô tổ chức vô kỷ luật sau khi ăn xong nữa mà đơn độc hành động, phá lệ nhẫn nại ngồi ở phòng khách cùng cha mẹ và anh chị nhàn thoại về việc nhà.

"Tiểu nhạc a, lần trước con nói mang bạn gái trở về, là khi nào vậy?" Mục lão thái thái hiển nhiên là vẫn đối với chuyện chung thân đại sự của con trai nhớ mãi không quên, lúc này lại nhịn không được khơi mào lại, "Sớm một chút mang về cho chúng ta nhìn xem, chúng ta cũng yên tâm."

Mục Nhạc khó có lúc khi nghe đến cái đề tài này lại cười một chút, như có như không nhìn thoáng qua hướng sân, lại hơi hơi nhíu mày, nhưng mà ngoài miệng vẫn trả lời mẹ anh:

"Mẹ, con đã mang về rồi."

"Chừng nào thì con mang về hả?" Lão thái thái sửng sốt một chút, ngay sau đó hiển nhiên là đối với lời nói ba hoa chích choè của con trai cảm thấy bất mãn cực kỳ, trừng lớn đôi mắt liếc anh một cái, nhịn không được lại lải nhải, "Trừ bỏ Dung Dung, hôm nay nào còn ai tới nữa? Hay là con tính buổi tối mang cô ấy lại đây? Vậy con cũng nên nói trước một tiếng, để cho chúng ta có cái chuẩn bị. Tiểu nhạc à, con cũng đừng ngại mẹ phiền, tuổi con không còn nhỏ, cha mẹ nhà ai mà không nóng nảy với chuyện chung thân đại sự của con cái..."

Lão thái thái vẫn còn đang tận tình khuyên bảo mà lải nhải như cũ, Mục lão gia tử lại như là đột nhiên ý thức được cái gì, buông tờ báo đã đọc được một nửa trên tay xuống, ngẩng đầu nói chen vào, trầm giọng hỏi anh:

"Mục Nhạc, bạn gái con tên là gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.