Chú Là Của Em

Chương 174: Chương 174: Anh không phải người dễ xin xỏ như vậy!




**********

Dương Diễm nghe Lâm Xuân Mạn huênh hoang thì nhưởng mày: “Mình biết cậu và Noãn Tâm đều có tiền, chỉ cần chịu chi tiền thì chắc chắn sẽ tìm được người, nhưng mà bỏ tiền ra cũng chưa chắc tìm được người có thể tin cậy, cậu thử nghĩ xem, đến lúc đó trợ lý sẽ là người theo sát bên cạnh để chăm sóc bọn mình, thay bọn mình làm việc còn có thể nhắc nhờ bọn mình những thứ mà bọn mình không hiểu, cho nên người đó nhất định phải là một người đáng tin cậy! Nếu không chỉ với hai ma mới như bọn mình, cho dù có bị ngườibên cạnh lừa gạt cũng không hay biết gì hết”

“Nghe cũng có lý nhỉ có điều bố mình đã sắp xếp cho mình một người quản lý, hơn nữa còn thuê đến tận hai người trợ lý để chăm sóc cho mình... vốn dĩ mình còn định chia sẻ cho các cậu nữa.”

“Được rồi... dù sao thì đó là người do bố cậu sắp xếp, chắc chắn vào thời khắc quan trọng sẽ đặt cậu lên hàng đầu! Nói thật thì đây là lần đầu tiên mình và Noãn Tâm gia nhập đoàn phim, bọn mình không có bất cứ kinh nghiệm nào, nó giống như thể đột nhiên bọn mình phải đi đến một mỗi trường hoàn toàn xa lạ để làm việc vậy, cực kỳ cảm thấy không an toàn, cho nên Noãn Tâm mới đến tìm bạn trai của cậu ấy. Chưa chắc là vì chuyện trợ lý, cũng có thể là cậu ấy chỉ muốn tìm một chút cảm giác an toàn thôi.””Mình biết rồi... nếu không phải có bố mình sắp xếp thứ thì có lẽ mình cũng sẽ giống như các cậu thôi, có điều các cậu cứ yên tâm đi, có mình ở đây, mình sẽ bảo vệ các cậu, tuyệt đối không để người trong đoàn phim bắt nạt các cậu

“Bọn mình biết là cậu sẽ đối xử thật tốt với bọn mình mà... Nhưng mà chỉ khi nào chính bản thân mình đủ mạnh mẽ thì mới có thể cảm thấy an toàn một chút! Noãn Tâm có bạn trai của cậu ấy, còn mình thì... mình chỉ có các cậu thôi, đến lúc đó hai người các cậu nhất định phải quan tâm đến mình nhiều hơn đó!”

Lâm Xuân Mạn nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi, có mình ở đây mà! Nhất định sẽ không để các cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi gì đâu!”

Trong biệt thự của Lê Minh Viễn

Thím Lý đang nấu cơm thì đột nhiên lạicó một người không mời mà đến tới nhà

Lúc thỉm Lý nhìn thấy Tô Noãn Tâm thì không khỏi ngạc nhiên.

“Noãn Tâm, không phải cháu còn có việc bận ở trường sao? Sao lại đến đây vào giờ này...”

“Thím Lý, thím không cần quan tâm đến cháu đâu, còn món gì chưa nấu không? Nào, để cháu làm nốt thim phụ cháu một tay là được rồi.”

Thím Lý thấy vậy thì không khỏi dở khóc dở cười nói: “Cậu chủ giận rồi phải không... Noãn Tâm, cháu đừng sợ cậu chủ là người cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, tinh tỉnh vẫn còn tốt lắm, cậu ấy sẽ không để bụng đầu”

Tô Noàn Tam cười khổ nói: “Th không biết đó thôi, một khi chủ nhà cháu tức giận thì sẽ khó tính cực kỳ, châu có Việt muốn nhớ chú ấy ghép mà chưa dám mlời, nên thím cứ để cháu nấu bữa cơm đố dành chú ấy trước đã “

“Được, thím hầm nồi canh, lát nữa cháu cứ nói canh là do đích thân cháu 'ham.”

“Thim Lý tốt với cháu quá!”

Lệ Minh Viễn vừa từ công ty về đến nhà, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn tràn ngập cả căn phòng, xộc thẳng vào mũi anh.

Trên bàn ăn trong phòng bếp đã được bày kín đủ loại mỹ vị đầy đủ sắc hương.

Chỉ cần ngửi mùi thơm của chỗ đồ ăn này thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ có khẩu vị.

Thím Lý thấy anh trở về liền vội vàng chạy vào phòng bếp thông báo cho Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm múc một bát canh, vôcùng nhiệt tình bưng canh đến trước mặt Lê Minh Viễn, cô cười híp cả mắt lại nói: “Chú! Chú về rồi!”

Ảnh mắt lạnh nhạt của Lệ Minh Viễn liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Ừ.”

“Chủ mau đến đây nếm thử bát canh này đi... Chà, mới mấy ngày không gặp mà chú lại gầy đi rồi, mau lại đây uống bát canh này bồi bổ sức khỏe.

Mới có mấy ngày mà anh đã gầy đi rồi sao?

Sao anh lại không biết nhỉ?

Hôm nay mà Tô Noãn Tâm không có việc muốn nhờ anh giúp thì tên của anh có thể đảo ngược lại mà viết

Lệ Minh Viễn thờ ở nói: “Tôi lên lầu thay quần áo.”

“Vâng, chú thay quần áo nhanh rồi xuống đây nhé... nếu không để canh nguộimất thì sẽ không ngon nữa đâu.”

Bộ dạng chân chó nịnh nọt này của cô quả đúng là ghê gớm thật đó!

Đến giọng nói cũng trở nên dịu dàng

hơn... hơn nữa trong đó còn mang theo một

chút ý tử nũng nịu. Đây chính xác là giọng điệu mà cô nhóc này dùng để nhờ và người khác.

Lê Minh Viễn đã hạ quyết tâm từ trước rồi, lần này anh nhất định phải dạy cho cô một bài học.

Chút nữa bất kể cô có nhờ và như thế nào, xin xỏ ra sao thì anh cũng sẽ không đồng ý.

Anh phải để cô biết rằng anh không phải là người dễ xin xỏ như vậy!

Cô dám không giữ lời hứa một lần thì anh sẽ không giúp đỡ cô cả trăm lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.