**********
Cổ Minh Đức chau mày nói: “Còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta tưởng tượng nữa.”
Người đó không tính thì còn dễ nói chuyện.
Nhỡ mà tỉnh lại, biết được mọi việc đã bị vợ của ông ta làm xáo trộn lên thành một đồng như thế này thì ông ta cũng không biết phải ăn nói như thế nào với người đó nữa! Nhưng mà những thứ này thì thôi cử bỏ qua đi... thế mà hai mẹ con nhà họ Tô còn bấu víu được cả tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh - Lê Minh Viên.
Vốn dĩ, nếu như vợ của ông ta không làm khổ người ta, vậy thì kể cả hai mẹ con nhà đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến chuyện của nhà họ Cổ.
Ông ta vẫn có thể âm thầm chiếu cổ cho hai mẹ con họ, giúp anh ta gánh vác tên tuổi suốt bao năm nay. ít nhất thì cũng sẽ không đặc tội với người đó lại còn có thể nhận được sự cảm kích của anh ta. mà ngược
Nhưng hiện giờ mọi việc đã phức tạp đến mức ông ta không thể nằm giữ trong lòng bàn tay nữa rồi.
Trong lòng ngày càng cảm thấy phần nộ vì sự dốt nát của vợ mình, thể là ông ta liên đứng dậy đi đến trước mặt bà Cổ rồi hung dữ nói: “Đợi giải quyết chuyện này xong thì tôi với bà sẽ ly hôn! Nhà họ Cổ chúng tôi không chứa chấp nổi ức tượng Phật lớn như bà!”
Bà Cổ nghe vậy thì sắc mặt bất chợt tái mét đi, dồn sức lùi về sau vài bước, bày ra dáng vẻ không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Thế là bà ta liền gào khóc thảm thiết nói: “Cổ Minh Đức, ông dám!”
Nhưng Cổ Minh Viện lúc này đã không thèm để ý đến bà ta nữa rồi, ông ta mở cửa rồi rời khỏi phòng làm việc.
Cổ Thiên Linh cũng cảm thấy trong lòng vô cùng khổ tâm, cô ta tiến lên phía trước đỡ lấy mẹ mình rồi nói: “Mẹ mẹ yên tĩnh một chút đi
Bà Cổ vừa nghe thấy vậy liền vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái rồi hét lên: “Mày cầm miệng! Cổ Thiên Linh, mày đúng là loại vong ân bội nghĩa. Phi công tạo nuôi mày lớn đến chừng này. “Mẹ nuôi con lớn đến chừng này sao? Là nhà họ Cổ nuôi con lớn đến chừng này mới đúng, con đã phải trả giá bằng mối liên hôn này rồi! Mọi người còn muốn con phải làm sao nữa?” Cổ Thanh Dương khó chịu chau mày nói: “Thôi đủ rồi! Nhà họ Cổ xảy ra chuyện, bất cứ ai trong chúng ta cũng phải chịu liên lụy. Chị chị đưa mẹ về nhà đi!”
Còn Cổ Thanh Nhã thì mang theo vẻ mặt phức tạp nói: “Anh... em sợ bố bên đó xảy ra chuyện lớn thật rồi, em không yên tâm nên muốn qua đó xem xem. “Bố dặn chúng ta ở lại công ty, Thanh Nhã, nghe lời bố đi. “Anh... em không yên tâm, anh để em đi đi!”
Cổ Thiên Linh nghe vậy thì cười khẩy: “Thanh Nhã em nghe thấy tên của Lệ Minh Viễn nên mới nóng lỏng muốn đi cùng bố qua đó một chuyến đúng không? Có điều chị tốt bụng nhắc nhở em một điều, Lệ Minh Viễn không phải người mà con gái nhà họ Cố chúng ta muốn là được đâu. Tốt nhất là em nên tự biết lượng sức mình đi.
Chuyện Cổ Thanh Nhã thích Lê Minh Viễn, cô ta là người biết rõ hơn ai hết.
Cổ Thanh Nhã đã gặp Lê Minh Viên ở buổi tiệc rượu của nhà họ Tần trước đó khi ấy Cổ Thanh Nhã cũng giống cô ta, hai mặt dính chặt lên người Lê Minh Viễn, làm thế nào cũng không thể rời mắt được.
Có điều tâm cơ của người em gái này xưa nay vốn thâm thủy hơn cô ta nhiều, giấu kỹ đến mức ngay cả cô ta cũng không thể nhìn thấu được
Cổ Thanh Nhã nghe chị gái nói vậy thì không khỏi nhíu mày nói: “Chị chị nói gì mà em nghe không hiểu, em chỉ lo lắng cho bố thôi. Anh, anh để em đi qua đó cùng bố đi xem một chút đi, công ty có anh ở lại là đủ rồi.”
Bà Cổ lúc này đã cuống cuồng hết cả lên rồi. Mất bò mới lo làm chuồng, trong đầu liền nảy ra một ý định.
Thế là liền mở miệng nói: “Thiên Linh không được vậy Thanh Nhã nhất định có thể... Thanh Nhã, con đi đi, con gái nhà họ Cổ chúng ta sao có thể chịu thua thứ nghiệt chủng do con đàn bà khốn nạn đó sinh ra được chứ. Chỉ cần hai mắt Lệ Minh Viễn không bị mù thì không thể nào cam tâm tình nguyện cưới thử nghiệt chủng đó về nhà được!”
Cổ Thanh Dương liền nhíu mày hỏi: “Mẹ rốt cuộc thi mẹ lại định làm gì nữa đây?” “Nếu không có Lệ Minh Viễn ở phía sau chống lưng cho hai mẹ con nó... bố con cũng sẽ không phải kiêng kị bất cứ điều gì, Thanh Nhã, con nghe lời mẹ, mau đi đi... từ lớn đến nhỏ con đều ưu tú hơn chị gái con, con nhất định sẽ làm được, Lê Minh Viên chỉ cần nhìn thấy con thì món hàng thấp kém như Tô Noãn Tâm sao có thể lọt vào mắt cậu ta được nữa chứ.”
Cổ Thanh Nhã nghe bà Cổ nói vậy thì không khỏi chau mày: “Mẹ, con nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì... con chỉ lo lắng cho an nguy của nhà họ Cổ chúng ta mà thôi.” “Thế thì con đi đi! Mau đi đi! Vẫn còn đứng ngày ra đó làm gì?” Bà Cố gần như phát điện hét ầm lên.
Cổ Thanh Nhã ấm ức nhìn Cổ Thanh Dương rồi nói: “Anh... Cổ Thanh Dương hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu như em không yên tâm thì đi đi, yên tâm, ở công ty còn có anh.