Cũng may trong phòng vệ sinh có âm thanh xả nước truyền ra nên Tô Noãn Tâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tô Noãn Tâm đặt bình giữ ẩm lên tủ đầu giường, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười đi tới cửa phòng vệ sinh rồi gõ cửa nói: “Mẹ, mẹ đang ở trong phòng vệ sinh hả?”
Con vào đi.” Tô Ngọc Mỹ đáp lại bằng một giọng điệu rất tốt. Tô Noãn Tâm nịnh nọt và đẩy cửa phòng vệ sinh ra, hình ảnh ngay trước mắt khiến cô không khỏi sửng sốt. | Cô thấy Tô Ngọc Mỹ đứng ở trước gương, hai tay dính nước vì đang lau tóc ở trên đầu. Bà dùng nước để làm ẩm mượt mái tóc vốn dựng đứng trên đầu mình... Khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng. So với người trông ốm yếu trước đó bây giờ trông có tinh thần hơn nhiều.
Tô Noãn Tâm thấy vậy thì vẻ mặt khó hiểu nói: “Mẹ... mẹ đây là.” Tô Ngọc Mỹ tỉ mỉ chải tóc xong rồi mới quay đầu lại mỉm cười với cô: “Chiều nay con đi mua sắm với mẹ” Tô Noãn Tâm vẻ mặt không nói nên lời: “Mẹ, sao mẹ biết hôm nay còn được trả lương?” Tô Ngọc Mỹ ngẩn người hỏi: “Con được trả lương rồi sao?”
“Dạ, được hơn sáu mươi triệu, Làm việc vào ban đêm thì sẽ được trả lương cao hơn, con quả nhiên là không có chọn sai chỗ làm mà!”
Tô Ngọc Mỹ tâm trạng trông cũng rất tốt, bà vươn ngón tay chỉ vào trán của cô nói: “Con... con đó... dù gì thì con cũng là con gái, con làm công việc nguy hiểm như vậy thật sự không thích hợp... Mặc dù mức lương có cao đi chăng nữa thì nó cũng không phù hợp với các cô gái như con”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con dựa vào năng lực của mình để ứng tuyển vị trí này và cũng là dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền. Hơn nữa, ông chủ cũng rất đánh giá cao con nên ngoài mức lương cơ bản là sáu mươi triệu thì còn cho con thêm sản triệu tiền thưởng nữa!”.
| “Bớt nói nhảm đi, kêu con nghỉ việc thì nghỉ việc đi. Về sau có Viễn rồi thì con không cần phải vất vả kiếm tiền và con mau chóng đi học trở lại cho mẹ!”
Viễn sao? Đó là ai.... Tô Noãn Tâm vẻ mặt mơ hồ nói: “Mẹ nói cái gì vậy?” Tại sao cô lại không hiểu chứ?
Cô vẫn còn đang đi học... Sau khi cô tốt nghiệp trung học thì mẹ cô bị bệnh nên cô không còn tâm trí để đi học nữa. Cũng chính vì điều này cho nên kỳ thi tuyển sinh đại học cổ đã không tham gia. Sau đó, cô đã làm việc trong một quán bar với tư cách là đội trưởng đội an ninh.
Tô Ngọc Mỹ vẻ mặt tươi cười nói: “Hôm nay Viễn đến thăm mẹ, còn mua cho mẹ hoa tươi và rất nhiều thức ăn dinh dưỡng”. “Mẹ, mẹ mở miệng một tiếng là Viễn, ngậm miệng lại thì cũng là Viễn nhưng rốt cuộc Viễn là ai?” Tô Ngọc Mỹ tức giận trừng mắt nhìn cô: “Chồng chưa cưới của con mà con cũng không biết là ai sao?” Tô Noãn Tâm nghe vậy thì bỗng dưng hai mắt mở to nói: “Mẹ nói Lệ Minh Viên!” Mẹ kiếp! Tên côn đồ đó đã ở đây sao? Anh ta đến từ khi nào thế!
Hơn nữa, anh đã nói gì với mẹ cố mà khiến cho mẹ cô hôm nay hoàn toàn thay đổi như một con người khác so với ngày hôm qua...
Rõ ràng lúc trước tức giận đến mức không thèm để ý đến cô mà bây giờ thì sắc mặt vui vẻ đối xử tốt với cô. Còn từng tiếng Việt kêu lên... Giọng nói đó cũng coi như là quả dịu dàng rồi. Con gái khuê nữ cũng không dịu dàng đến mức đó đâu... Đúng là không đơn giản. Mẹ cô bỗng nhiên trở nên kỳ lạ. Không được, cô nhất định phải hỏi tên lưu manh kia để xem hôm nay anh ta rốt cuộc đã làm gì.
Người phụ nữ trẻ ở quầy lễ tân của tòa nhà Quốc Doanh đã thông báo rằng một lát sẽ có cô Tô tới đây, đến khi đó thì trực tiếp dẫn cô đến văn phòng của tổng giám đốc là được.
| Lệ Minh Viễn thực sự rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng con nhóc đó lại chủ động đến gặp anh. Không biết là do cô ta nghe theo ý của mẹ cô ta hay là cô ta muốn đến đưa cơm cho mình?
Thủ đoạn mới của cô ta... anh cũng chưa từng thấy. Bây giờ anh thật sự muốn xem thử, kế tiếp con nhóc kia sẽ làm gì để có thể thu phục được anh.
Anh đã hứa sẽ cho cô danh phận là vợ của tổng giám đốc, nhưng còn tham lam hay muốn thêm thứ gì đó khác thì đối với loại người này anh vốn không có thiện cảm gì.
- ---------------------------