Tô Noãn Tâm rũ mắt xuống, nói: “Tôi biết... Sau này, tôi sẽ không chọc giận chú nữa.”
“Lời hứa của cô chỉ như đánh rắm. Lần trước lúc cầu xin người khác, cô nói thế nào? Rốt cuộc đã thực hiện chưa?”
“Lần này tôi thật sự biết rồi...” Nói thật, hôm nay cô có chút kinh hãi.
Cô luôn cho rằng Lệ Minh Viễn là một ông chủ lưu manh, mặt người dạ thủ, trong lòng cô luôn khinh thường loại người như vậy, cho nên cô cũng không sợ anh ta quánhiều.
Nhưng cô đã quên rằng dù sao thì anh vẫn là Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh, một người có thể hô mưa gọi gió.
Vừa có quyền lại vừa có tiền... Muon giết chết một Tô Noãn Tâm nhỏ bé cũng chẳng phải điều khó khăn gì.
Nhưng dường như Lệ Minh Viễn vẫn luôn cảm kích ân tình cứu mạng đêm đó, rồi khi bị thuốc phát tác, cô còn bị anh cưỡng bức... Anh hổ thẹn với cô nên mới dung túng, chiều chuộng cô như vậy.
Lệ Minh Viễn lãnh đạm nói: “Cô nói được thì tốt nhất là cũng nên làm được. Tôi Noãn Tâm, đây là lần cuối cùng tôi dung túng cô
“Chú Chú đừng đuổi tôi đi được không. Tôi đã hứa với mẹ rồi, hôm nay tôi sẽ ở lại đây với chủ... Chủ đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quấy rầy công việccủa chủ hay làm náo loạn gì cả. Tôi sẽ ngoan ngoãn lặng lẽ chờ chủ tan làm.” Tô Noãn Tâm sợ hãi, cô thực sự sợ hãi,
cô cũng không dám làm điều càn rỡ nữa.
Cô sợ rằng nếu cô lại chọc tức Lê Minh Viễn một lần nữa, anh sẽ bỏ mặc cô cũng không thèm quan tâm đến tình trạng mẹ cô nữa.
Cô thì vẫn tốt, anh không quan tâm cũng không sao, nhưng còn mẹ cô thì biết làm sao.
Hiện tại cô phải làm hài lòng Lệ Minh Viễn, đây là người mà cả đời về sau của cô sẽ dựa vào. Có thể thấy một chút uy hiếp của anh ta đã khiến Cổ Thiên Linh tức giận muốn phát bệnh, sắc mặt còn tái nhợt như vậy.
Vậy nên dù có chuyện gì, dù trong lòng có bực bội thì trước hết cũng phải nhịn.Lệ Minh Viễn thấy bộ dạng cô có chút đáng thương, giọng nói cầu xin cũng mềm mỏng, biết điều hơn, rốt cuộc Lê Minh Viễn cũng mềm lòng đồng ý.
Anh đưa mắt về chiếc ghế sô pha rồi nói: “Qua đó ngồi đợi đi.”
“Vâng.”
Tô Noãn Tâm ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha, thấy hộp giữ nhiệt nhà mình vẫn để ở đó, thức ăn bên trong đã được lấy ra, nhưng có vẻ như người kia chưa động vào miếng nào, tất cả đồ ăn đều lạnh ngắt.
Me di.
Cô đã vất vả làm đồ ăn lâu như vậy, nhưng tên khốn Lệ Minh Viễn còn không thèm động đũa
Lệ Minh Viễn cảm nhận thấy ánh mắt oán thán của cô nhóc, liếc nhìn qua, nói: “Nhìn thấy Cổ Thiên Linh nên không cótâm trợ lăn uống.”
“Ồ... Vậy chủ không ăn trưa sao?“.
“Không muốn ăn.”
Không muốn thì không muốn, hay lắm sao!
Dù sao người đói cũng không phải cô, cô đã ăn rồi.
Tô Noãn Tâm ngồi ở trên sô pha, âm thầm cong môi, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game giết thời gian.
Trong thời gian này, văn phòng to lớn của Tổng giám đốc vô cùng yên tĩnh.
Lý Mạnh không nghe thấy động tĩnh gì bên trong liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta lẳng lặng đi tới rồi gõ cửa, Lệ Minh Viễn nhướng mày liếc anh ta một cái, nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là muốn hỏi Tô cô muốn uống gì thôi ạ? Để tôi cho ngườichuẩn bị “
Thấy không phải việc của mình, Lê Minh Viễn cũng lười nói chuyện, tiếp tục bận rộn với công việc.
Tô Noãn tâm nghe thấy vậy, cô lịch sự ấn nút tạm dừng trò chơi, trả lời: “Có Coca không?”
Lý Mạnh dở khóc dở cười: “Bình thưởng Tổng giảm đốc không uống mấy thứ này nên không chuẩn bị, chỉ có nước trái cây, cà phê và trà.”
“Vậy thì lấy cho tôi một lý nước trái cây... À đúng rồi, Tổng giám đốc của anh vẫn chưa ăn gì, anh chuẩn bị chút gì cho chú ý ăn không tí nữa lại đói đến lần dùng ra đấy.”
Lý Mạnh: “...” Cô Tô bị đánh vậy rồi, còn chưa sợ sao?
Nghe được lời này, Lệ Minh Viễnnhưởng mi trừng mắt nhìn Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm trừng mắt nhìn lại sau đó bĩu môi nói: “Làm sao vậy, tôi quan tâm chủ một chút cũng không được sao!”
Lệ Minh Viễn cáu kỉnh nói: “Đầu tiên hãy học cách quan tâm đến mình đã, sau đó hằng quan tâm đến người khác!”
“Hừ, không muốn thì thôi! Tôi chơi game của tôi, mặc kệ chú!”
- ---------------------------