Vốn tưởng rằng, Tần Nghĩa sẽ cảm thấy Tô Noãn Tâm không đúng, đồng tình với chuyện cô ta bị mắng.
Kết quả Tần Nghĩa nhưởng mày cười nói: “Nói cho cùng, cô thật sự đang xen vào việc của người khác, cút đi, đừng làm phiền bổn thiếu gia uống rượu, với nhan sắc này của cô, bồn thiếu gia thấy rất chướng mắt
Tiểu Nguyệt kinh ngạc đến nỗi sắc mặt trắng bệch, há miệng thở dốc, nửa ngày nói không ra lời.
Cuối cùng bị thì nhục nhã rơi lệ chạy ra ngoài, trong lòng lại càng thêm hận Tô Noãn Tâm.Con khốn chết tiệt
Nếu không có Tô Noãn Tâm, người cậu chủ Tần nhìn trúng chắc chắn là cô ta.
Một đêm kia, rõ ràng là mình chăm sóc cố cậu chủ Tần trước, Tô Noãn Tâm lại xông vào đánh người, sau đó lại giả mù mưa sa để bôi thuốc cho người ta, bằng không, Tần Nghĩa sao có thể nhìn cô ta với ánh mắt khác?
Tần Nghĩa điên rồi.
Anh ta đập nát tất cả đồ vật trong phòng bao. Chai bia nát nằm la liệt dưới dát.
Cuối cùng Tô Noãn Tâm không thể không ra mặt giải quyết vấn đề.
Lúc cô tới, Tần Nghĩa đã uống say như chết, hai mắt đỏ sậm đang với lấy bình rượu để đập.
Anh ta vừa đập vừa lớn tiếng gọi: “TôNoãn Tâm! Em không tới, thì ông đây sẽ đập nát cái quán này!”
“Tần Nghĩa, anh dám đập thêm một cái thử xem!” Tô Noãn Tâm đứng tựa vào cửa phòng bao, cười lạnh nhìn người bên trong nói.
Tần Nghĩa thấy cô đến đây, khỏe miệng lập tức giương lên nụ cười thỏa mãn như trẻ con được cho kẹo.
“Em đã đến rồi.” Anh ta đột nhiên mở miệng nói. Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Tối nay
anh lại nổi cơn điên gì đấy?”
Tần Nghĩa đã uống say, tủi thân nói: “Anh đến tạm biệt với em, em lại trốn tránh không gặp anh... Tô Noãn Tâm, anh làm em thấy chán ghét đến nỗi vậy sao?“.
“Hóa ra anh không tự lượng sức mình được à, biết tất cả mọi người gọi anh nhưthể nào không? Là chúa phiền phức đấy!”
“Vậy còn em? Em cũng ghét anh sao?” Người khác anh ta không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm đến cái nhìn của cô.
Tô Noãn Tâm thản nhiên nói: “Tần Nghĩa, tôi coi anh là bạn, nhưng xin anh đừng có gây thêm phiền toái cho tôi... Nhưng mà anh nói muốn đến tạm biệt với tôi, là có ý gì?”
Biết cô sắp từ chức sao?
Nhưng cô không nói cho anh ta mà! Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt nói
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe Tần Nghĩa nói: “Anh có thể gọi em là Noãn Tâm không?”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Sao anh biết tôi tên là Noãn Tâm?”
“Vô tình nghe người khác gọi em như vậy, cho nên nhớ kỹ...””Tùy anh, nhưng mà lúc tôi đi làm thì anh đừng gọi như thế, tên này rất không khí phách.”
“Chị đại Tô của chúng ta, thật khí phách.” Tần Nghĩa khẽ cười nói: Tâm... Còn nhớ rõ nơi này không?” “Noãn
Tô Noãn Tâm thản nhiên nói: “Mỗi lần anh đến đây thì cũng chỉ đến phong này, đồ vật bên trong cũng bị anh đập nát mấy lần, có thể không nhớ rõ sao!”
“Anh nói là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt... Chính là ở đây.”
“Bởi vì tôi đánh anh, cho nên ấn tượng khắc sâu?”
“Ừm... Ngày đó, tâm tình của tôi thật
sự không tốt.”
“Nếu anh đã nói vậy, là bởi vì chuyện trong nhà của anh.” Tần Nghĩa thường xuyên uống say, xong lại nghĩ cách gâychuyện, rồi lại dẫn cô lại đây nói hết chuyện trong nhà cho cô.
Tần Nghĩa là con út không được yêu thương nhất ở nhà họ Tần, trên anh ta còn có anh và chị cùng cha khác mẹ.
Một người là thái tử thừa kế nhà họ tần, Tần Thiên.
Một người chính là người được nuông chiều nhất nhà họ Tần, Tần Viên
Cho tới nay, anh ta đều cảm thấy mình là người dư thừa, nhưng vì củng cố địa vị cho mẹ ruột ở nhà họ Tần, nên anh ta cố hết sức sắm vai một người con nghe lời.
Nhưng Tần Viên lại vô cùng chán ghét anh ta và mẹ anh ta, ở nhà thường xuyên với duyên vô cớ tìm hai mẹ con họ gây chuyện, ba của Tần Nghĩa thì từ đầu đến cuối đứng về phía con gái, dường như cô ta nói gì thì ông ta cũng tin, bởi vậy Tần Nghĩa bề ngoài là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tần, nhưng thựctế cuộc sống hằng ngày rất gian nan.
Tần Nghĩa ừ một tiếng nói: “Có điều lần này nghiêm trọng hơn.”
“Lại xảy ra chuyện gì à?” Tô Noãn Tâm đi vào, nhìn anh ta nói.
- ---------------------------