Chú Là Của Em

Chương 228: Chương 228: Cổ Minh Đức, tội này ông ta không gánh nữa!




“Xin lỗi, chuyện do ai làm ra thì người đó phải gánh chịu hậu quả!” “Ngay cả một cơ hội để thương lượng cũng không có sao.” “Không có!” Lệ Minh Viễn kiên quyết nói.

Cổ Thanh Nhã ảm đạm rũ mắt xuống, trong lòng Cổ Minh Đức tràn đầy phiền muộn, đột nhiên ông ta mở miệng nói: “Thanh Nhã, con ra ngoài trước đi!” “BỐ.” “Nghe lời, bố muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lệ, cô Tô, phiền cô cũng ra ngoài một chuyến.

Tô Noãn Tâm liếc Lệ Minh Viễn một cái, thấy Lệ Minh Viễn gật đầu với mình thì cô liền xoay người rời đi, quay về phòng bệnh của mẹ.

Cổ Thanh Nhã cũng đi theo đằng sau cô, nói: “Noãn

Tâm... em thật sự không muốn nhận người chị là chị sao? Chị thật sự có thể đối xử với em rất tốt rất tốt. Tô Noãn Tâm quay đầu cười lạnh nhìn cô ta, nói: “Cổ Thanh Nhã, cô biết không, người chị Cổ Thiên Linh của cô cũng từng nói những lời này với tôi... kết quả quay đầu liền đi đến phòng làm việc của chồng chưa cưới của tôi để dụ dỗ anh ấy. “Người nhà họ Cổ các người ở trong lòng tôi thật sự không có chút độ đáng tin nào.”

Thì ra là vậy.

Tròng mắt Cổ Thanh Nhã hơi tối lại, nói: “Nhưng chị không phải chị ấy... Noãn Tâm, em tin chị đi, bởi vì ở nhà họ Cổ chị luôn là người nhỏ nhất nên chị rất muốn có một em gái.” “Cô biết lúc đó Cổ Thiên Linh đã nói thế nào không? Cô ta nói...em gái cô ta kiêu căng bướng bỉnh, tâm cơ thẩm trầm, không hề nghe lời, cứ luôn thích chống đối với cô ta... vậy nên cô ta muốn có một cô em gái ngoan ngoãn “Vậy mới nói, hai chị em nhà họ Cổ các cô, ngay cả lời kịch để lừa người khác cũng đều tương tự nhau... quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà!” “Tôi khuyên cô Cổ vẫn là đừng phí tâm tư nữa. Tô Noãn Tâm tôi là con gái một, cả đời này cũng không thể có chị em gái gì đâu. “Tô Noãn Tâm, cô đừng có mà không biết tốt xấu!” Sắc mặt Cổ Thanh Nhã đột nhiên trở nên âm trầm.

Hồ, cô Cố không giả vờ nổi nữa rồi hả? Ha ha ha ha.. ngay cả dáng vẻ trở mặt này cũng giống y hệt Cổ Thiên Linh mà...!” “Tô Noãn Tâm! Cô đừng tưởng rằng Lệ Minh Viễn thật lòng thích cô!”

Cô cũng đâu có mong chủ nhà cô sẽ thích cô đầu trời! Tô Noãn Tâm khinh thường nói: “Chủ nhà tôi không thích tôi, lẽ nào lại thích cái loại hình trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu như cô Cổ đây sao?” “Ha ha, đừng đùa nữa được không!” “Anh ấy đúng thật không thích kiểu như tôi, nhưng trong lòng Lệ Minh Viễn đã có một người phụ nữ rồi, mà người đó không phải Tô Noãn Tâm cô

Trong lòng chú đã có người khác rồi?

Trời ạ.

Giấu kỹ ghê cơ

Tô Noãn Tâm chau mày nói: “Vậy thì sao chứ? Cô Cổ, cô chỉ cần biết người cuối cùng Lệ Minh Viễn sẽ cưới là tôi thì được rồi!” “Tô Noãn Tâm, cô tưởng rằng mình xứng sao! Chỉ cần người phụ nữ trong lòng Lệ Minh Viễn quay về thì cô ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng! Lệ Minh Viễn cũng sẽ không nhìn cô dù chỉ một cái!” “Cô thật sự cho rằng anh ấy đối xử tốt với cô thì là thích cô sao?” “Liên quan cái đếch gì tới cô! Cô Cổ, cô vẫn là lo chuyện mình cho tốt đi!”

Nói xong câu này Tô Noãn Tâm liền bước nhanh rời đi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu buồn bực.

Lệ Minh Viễn thích ai thì liên quan gì tới cô chứ! Nhưng tâm trạng vẫn vì lời Cổ Thanh Nhã nói mà phiền muộn hồi lâu.

Chính ngay bản thân cô cũng không hiểu đây là cảm giác gì...

Trong phòng làm việc của viện trưởng, ai cũng không biết Cổ Minh Đức đã nói với Lệ Minh Viễn những gì. Nhưng đợi khi Cổ Thanh Nhã muốn quay vào nghe lén thì hai người bên trong đã nói xong rồi.

Sắc mặt Lệ Minh Viễn có vẻ hơi phức tạp... mà trên mặt Cổ Minh Đức thì lại mang vẻ như vừa trút được gánh nặng.

Cái tội này, ông ta mà còn gánh nữa thì sẽ tan cửa nát nhà luôn mất, vậy nên ông ta quyết định không gánh nữa!

Dù sao hai mẹ con nhà họ Tô đều có người cầm quyền thủ đoạn quyết đoán của nhà họ Lệ bảo vệ, cũng không xảy ra chuyện lớn gì đâu.

Từ nay về sau ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến hai mẹ con nhà họ Tô nữa. Ân tình ngày xưa, ông ta cũng đã làm tròn đạo nhân nghĩa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.