Chú Là Của Em

Chương 1: Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!




“Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai.

Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác,

Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài.

Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!”

“Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chủ thể nào đâu!“.

Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí đến mức khiến người ta phỉ nhổ lại chính là người đàn ông đang nằm bên cạnh cô! Cứu! Cắt răng cũng phải cứu về! Cô đang thiếu tiền. Anh lại có tiền. Anh nói cứu anh, anh sẽ đưa cho cô ba trăm tỷ rưỡi! Mẹ cô ốm nặng cần ghép thận gấp. “Đi theo tôi, tôi đưa chủ về nhà!“.

Tô Noãn Tâm đem hết sức lực cái mạng già của mình công người đàn ông về nhà, nhưng cô lại hồn nhiên không biết rằng mình cũng đang đồng thời cũng một con sói đói về nhà,

Về đến nhà, Tô Noãn Tâm khiêng nửa người của người đàn ông kia ngồi vững trên sô pha, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Đèn phòng bật sáng, Tô Noãn Tâm đang định đi tới bên người đàn ông bàn bạc thù lao, nhưng vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú đã lập tức tức giận.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những đường nét trên khuôn mặt của đàn ông giống như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo do thượng để tạo ra, đẹp đến kinh ngạc.

Một đôi mắt đen còn sáng lấp lánh hơn cả viên ngọc trai đen. Sống mũi cao vừa phải, môi mỏng mím chặt như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Chiều cao của người đàn ông này vừa vặn cao hơn Tô Noãn Tâm một cái đầu, đánh giá toàn thể chính là một anh chàng siêu cấp đẹp trai một trăm phần trăm!

Chỉ là lúc này đôi mắt sâu thẳm kia lại tràn đầy sự nóng bỏng. Tô Noãn Tâm không khỏi cười thầm. Trong lòng cô không khỏi rơi “lộp bộp” vài cái. Cô đã quá quen thuộc với kiểu ánh mắt như vậy rồi.

Ngược lại, Tô Noãn Tâm không hề hoảng sợ, dám tùy tiện đưa người khác về nhà thì hẳn phải là người có năng lực tự bảo vệ mình thì mới dám làm vậy.

Cô rất bình tĩnh nói với người đàn ông, nói: “Chủ đã... trúng phải cái gì rồi?” | Người đàn ông tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt đỏ, không lên tiếng.

“Ặc. Chú đừng làm loạn, ngoan ngoãn ở lại đây, tôi ra ngoài mua thuốc cho chú” Mẹ nó, cô biết ngay mà, tiền đầu có dễ kiếm như vậy, trước tiên hãy nghĩ cách để anh trở lại bình thường đã rồi mới bàn đến chuyện tiền nong sau.

Nhưng cô vừa mới quay người đi thì đã bị một lực lớn kéo lại, toàn bộ cơ thể của cô đập mạnh vào ngực của người đàn ông đó...

Tô Noãn Tâm vô thức đưa tay lên ngực người đàn ông. | Có hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn anh nói: “Này, ngoan, nghe lời, gần nhà tôi có một hiệu thuốc. Tôi đi một tẹo là sẽ về ngay. Chủ nhịn một chút thôi...”

Nhưng người đàn ông đã chịu đựng đủ lâu rồi, làm sao anh có thể chịu đựng được nữa. Khoảnh khắc Tô Noãn Tâm bị đẩy lên giường, trái tim cô hoàn toàn tan nát.

Nhấc một chân lên, cổ dồn sức lực đạp vào đầu người đàn ông, chỉ muốn đánh anh một cái làm anh ngất đi, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Còn tiền nong thì cứ để người tỉnh lại rồi nói sau.

Nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông trước mặt cũng không phải một kẻ vô dụng. Anh đưa tay ra, bắt lấy cái chân đó của cô, sau đó nắm lấy nó trong bàn tay rồi kéo về phía trước.

Vô tình, tư thế của hai người trở nên thật kỳ quặc. “Chú muốn làm gì! Tôi là người vừa cứu mạng chú đó!” Người đàn ông đã mất đi lý trí, trong đôi mắt thâm sâu không còn gì khác ngoài một ngọn lửa đang cháy hừng hực. | Ngay cả khi Tô Noãn Tâm có đai đen của Taekwondo, sở trường là đánh nhau thì giờ phút này cô cũng hoàn toàn không phải đối thủ của người đàn ông.

Tình cảnh bỗng chốc hỗn loạn. Trái tim của Tô Noãn Tâm đã suy sụp đến cùng cực! Cô hối hận rồi! Nhưng đã quá trễ... Người đàn ông đã mất đi lý trí, nhưng ý chí của anh vẫn còn đó, Cuối cùng cũng mềm lòng.

Đôi mắt lạnh lùng phát ra một loại ánh sáng kỳ dị, anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp, có chút bất lực: “Ngoan... Cái gì cũng cho cô

| Lúc này, Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy... Má nó, cuộc sống chấm dứt từ đây!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.