**********
Bố Lâm và mẹ Lâm đều dành thời gian về nhà, trò chuyện với ba người trong suốt bữa ăn.
Cơm nước xong, bố Lâm đột nhiên hỏi Tôi Noãn Tâm: "Chồng sắp cưới của cháu có hứng thú đầu tư vảo mảng điện ảnh không?"
Tô Noãn Tâm bị hỏi thì kinh ngạc: "Dạ? Cháu không biết nữa... Chú ấy chưa từng nói về công việc với cháu cả."
Lâm Đức Trung cười nói: "Không sao không sao, chú chỉ hỏi thử thôi... Ngành điện ảnh và truyền hình ngày nay đã phất lên, có tiềm năng phát triển, nhà họ Lục xem như một quái vật khổng lồ trong giới điện ảnh, các rạp phim trên toàn quốc đều thuộc về nhà họ Lục cả, có thể nói là đã hoàn toàn độc chiếm thị trường truyền hình điện ảnh, nền tảng phát sóng phim chiếu mạng cũng là tốt nhất. Bộ phim lần này của mấy đứa đã được tổng giám đốc Lục đồng ý phát sóng trên toàn bộ các nền tảng, tỉ lệ xem sẽ rất cao nên sau đợt này, cháu nhất định sẽ hot lên... Không biết sau đó cháu có kế hoạch gì chưa?"
"À... Hình như chủ nhà cháu bảo chị Ngô giúp cháu thành lập một phòng làm việc riêng ạ, nhưng giờ mới có cháu và Dương Diễm thôi à... Tiếp đến thì cháu không biết nữa, xem chị ấy sắp xếp thế nào ạ."
Ôi, tương lai của cô bé này đã được người đó trải ra cả rồi, ông cũng không giúp được gì.
Lâm Đức Trung vốn định giúp đỡ Tô Noãn Tâm để kéo gần lại mối quan hệ giữa cô và con gái mình, lại phát hiện không nhúng tay được.
Mẹ Lâm chợt nói: "Dì nghe chú Lâm nói bọn cháu thích bánh dì làm, hôm nay biết mấy đứa muốn đến nên gì đã làm cho mấy đứa đây, mấy đứa mang về ăn đi!"
Tô Noãn Tâm và Dương Diễm lập tức hoan hô: "Oa! Cảm ơn dì Lâm ạ, dì tốt với chúng cháu quá."
Mẹ Lâm nở nụ cười hiền từ: "Xuân Mạn làm phiền các cháu rồi."
"Không không không, bọn cháu đều giúp đỡ nhau cả, dì đừng lo ạ, đừng khách sáo với chúng cháu!"
"Thấy mấy đứa chơi thân, chú dì làm cha mẹ cũng yên tâm... Sắp tới mấy đứa về trường học tiếp chứ?"
Tô Noãn Tâm gật đầu đáp: "Vâng ạ." "Nên học tiếp để có cơ sở đã, sau này đường đi của tụi cháu còn dài lắm!"
Lâm Xuân Mạn vội nói: "Bố mẹ, vậy là hai người đồng ý cho con đóng phim tiếp rồi ạ?"
Lâm Đức Trung tức giận: "Chờ phim được chiếu, con bị mắng thê thảm rồi lại hỏi bố mẹ câu này đi!"
"Không sao ạ! Nhân vật này con đóng cũng thấy ghê nữa... Ăn chửi là cái chắc rồi, mà dù sao mặt con cũng dày, đã chuẩn bị tinh thần ăn chửi rồi ạ."
"Hừ, biết suy nghĩ như thế là tốt đấy! Nhưng lúc bị mắng đừng có khóc nhè đấy nhé, bố mẹ sẽ không dỗ con đâu."
Nhìn bố Lâm răn dạy con gái, trong lòng Tôi Noãn Tâm không khỏi hơi hâm mộ...
Từ nhỏ cô đã không nhận được tình thương của bố, đến cả chuyện bị bố mình dạy dỗ mà cô cũng... hâm mộ nữa.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Sau khi ăn cơm trưa, Tô Noãn Tâm và Dương Diễm nán lại nhà họ Lâm một lát rồi cùng nhau xin phép về trước.
Mấy món quà mang về từ đoàn phim Tô Noãn Tâm đã nhờ tài xế đem về biệt thự, có mẹ cô ở đó, bà ấy sẽ dọn giúp cô. Còn giờ thì Tô Noãn Tâm cầm bánh ngọt do mẹ Lâm Xuân Mạn làm đến