“Trời đất... Sao cậu cả nhà họ Cổ lại tới đây vậy? Còn đợi mẹ cậu phẫu thuật xong nữa chứ? Noãn Tâm, cậu và nhà họ Cổ có quan hệ gì vậy?” Lâm Xuân Mạn tò mò hỏi.
Dương Diễm cũng biết được một số chuyện riêng của Tô Noãn Tâm nên vội vàng huých tay cô ấy nói: “Thứ không nên hỏi thì đừng có hỏi nhiều, ai không biết còn tưởng cậu nhiều chuyện đấy!” “Cậu làm gì vậy Dương Diễm, mình lại đắc tội với cậu lúc nào thế? Đến nỗi phải dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình sao?”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Được rồi các cậu... lúc bình thường thì thân thiết như chị em ruột vậy, vừa cãi nhau một cái là trở mặt luôn, phục các cậu thật rồi đó... Dương Diễm, mình không sao, không để trong lòng từ lâu rồi, nói cho Xuân Mạn nghe cũng không sao hết.”
Dương Diễm cười khổ nói: “Chẳng phải là mình sợ cậu vẫn để ý chuyện đó hay sao? Nếu cậu đã không còn để tâm đến nữa thì mình sẽ nói, Lâm Xuân Mạn, cậu nghe cho rõ đây, tính ra Noãn Tâm của chúng ta là con gái riêng của nhà họ Cố đó. Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu ấy chưa từng được nhận một chút ân huệ nào của nhà họ Cố, cậu ấy căn bản còn chẳng thèm bước vào nhà họ Cổ nửa bước.
Mình nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?” “Trời đất thánh thần ơi! Thế mà Noãn Tâm lại là huyết mạch của nhà họ Cổ... Mình từng gặp Cố Thanh Nhã và Cổ Thiên Linh rồi, nói thật thì bọn họ còn chẳng bằng một cọng tóc của Noãn Tâm. Noãn Tâm, cậu yên tâm, mình sẽ không ghét bỏ cậu vì mấy chuyện này đâu, trong mắt mình cậu luôn là người tốt đẹp nhất!”
Vốn dĩ Tô Noãn Tâm còn đang lo lắng cuộc phẫu thuật của mẹ cô không thuận lợi nên tâm trạng lúc nào cũng vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ hoàn toàn bị hai người bạn thân này phá vỡ hết cả rồi.
Cô không khỏi có chút bất lực nói: “Biết rồi mà! Trong mắt mình các cậu cũng là những người bạn quan trọng nhất” “Noãn Tâm, cậu mau nhìn xem, lại một anh đẹp trai nữa đang đến kìa! Còn đẹp trai hơn cả Cổ Thanh Dương nữa... chậc... sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?” Đột nhiên Lâm Xuân Mạn kêu lên thành tiếng.
Nghe vậy, tầm mắt của Dương Diễm và Tô Noãn Tâm cũng nhìn qua đó, liền nhìn thấy Tần Nghĩa hôm nay ăn mặc đặc biệt khác thường, trên tay còn cầm theo mấy hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng đang đi về phía này. “Trời đất! Đây chẳng phải cậu Tần đó sao? Lần trước còn ngồi ăn lẩu cùng bọn mình nữa!” Dương Diễm vừa nhìn đã nhận ra.
Tô Noãn Tâm nói: “Ừ, đúng là anh ta... có điều mình không nói cho anh ta biết chuyện mẹ mình phải làm phẫu thuật mà, sao anh ta lại tới đây nhỉ?”
Vừa nói xong thì Tần Nghĩa đã đi vào.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi trôi qua mà tình tính xốc nổi của Tần Nghĩa trước kia đã thay đổi, biến thành dáng vẻ trầm ổn hơn nhiều.
Một thân tây trang giày da đã làm cho cả người anh ta trông có vẻ có tinh thần hơn hẳn.
Trên gương mặt tà mị như yêu quái để lộ ra biểu cảm thản nhiên.
Lúc nhìn thấy Tô Noãn Tâm thì trên mặt mới xuất hiện một chút xíu ý cười nhàn nhạt.
Anh ta xách mấy hộp thực phẩm chức năng đi đến: “Hi, chào ba người đẹp.
Dương Diễm chào hỏi anh ta như bình thường: “Chào cậu Tần!” Lâm Xuân Mạn hận không thể chào hỏi một cách đứng đắn hơn: “Hôm nay cậu Tần đẹp trai lạ nhỉ!”
Còn Tô Noãn Tâm thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Thần Nghĩa, sao anh lại tới đây?”
Tần Nghĩa khẽ gật đầu với Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn, sau đó trả lời câu hỏi của Tô Noãn Tâm: “Mẹ em làm phẫu thuật quan trọng như vậy, anh là bạn của em, tất nhiên phải đến đây chờ cùng em rồi.
Đáy lòng Tô Noãn Tâm không khỏi khựng lại một chút nói: “Chuyện lần trước của Ngô Thu, tôi gây phiền phức cho anh rồi.” “Chuyện nhỏ thôi, anh không để bụng đâu. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng chuyện này đã đả kích anh ta không ít.
Nhưng Tần Nghĩa chưa từng trách Tô Noãn Tâm, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu với Lệ Minh Viễn mà thôi.
Không sai, bây giờ đúng là anh ta không đấu lại Lệ Minh Viễn.
Nhưng anh ta nhỏ hơn Lệ Minh Viễn tận sáu tuổi, chỉ cần cho anh ta sáu năm, anh ta nhất định sẽ không thua kém gì Lệ Minh Viên!
Lê Minh Viễn chỉ là đi trước anh mấy năm thôi, không có gì ghê gớm hết.
Noãn Tâm còn nhỏ như vậy, sao lão già đó có thể xứng với cô ấy chứ?
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì mỉm cười nói: “Nói tóm lại cũng là do tôi nên anh mới gặp phiền phức... tôi vẫn nên xin lỗi anh một tiếng. “Khách sáo với anh như vậy làm cái gì, em cũng không phải không biết anh là người như thế nào... Cho dù em có làm cho cả cái công ty mà anh vừa tiếp quản phá sản, chỉ cần em vui thì anh cũng vui cùng em