Chú Là Của Em

Chương 113: Chương 113: Nhà họ Lê giàu sang quyền thế bậc nhất thủ đô




Còn nữa, vừa nãy ông chủ nói người lớn trong nhà của người bị đạp đến đây muốn hung thủ... Không phải là chính Lệ Minh Viễn, mà là người lớn trong nhà anh sau khi biết chuyện này, muốn bắt cô để Lệ Minh Viễn trút giận.

Nếu như là như vậy, nói không chừng ngay cả Lệ Minh Viễn cô cũng không gặp được... Chứ đừng nhắc tới chuyện anh nể tình cứu mạng mà thủ hạ lưu tình với cô.

Trên đường đi, Tô Noãn Tâm suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, càng nghĩ càng tuvêt vora.Cuộc sống của cô vốn đã vô cùng tối tăm, không dễ gì mà bởi vì sau khi cứu được Lê Minh Viễn. bắt đầu trở nên có một chút ánh sáng... Bắt đầu dám có ước mơ, bắt đầu học đại học, kết giao bạn bè, nhưng lại lâm vào tăm tối nửa.

Hoàn toàn không biết cô tối nay sẽ gánh chịu những chuyện gì... Càng không dám nghĩ tới, trong đầu càng không tự chủ được mà xuất hiện đủ loại hình ảnh đáng

Đợi đến khi đến nhà họ Lê, Tô Noãn Tâm sớm đã khóc ướt mặt rồi.

Thật không nỡ chết... Làm sao đây...

Sau bữa cơm tối, Lệ Minh Viễn nhận được cuộc gọi của ông nội, ra lệnh nhất định phải quay về nhà một chuyến.

Chuyện liên quan đến chủ nhỏ của anh Lệ Kiên, anh không muốn dính dáng.Nhưng thái độ của ông cụ vô cùng kiên quyết, buông ra vài câu tàn nhấp, Lệ Minh Viễn không muốn ép ông cụ nữa, liền dứt khoát chạy đi một chuyển.

Đợi sau khi quay trở về nhà họ Lệ, khi nhìn thấy Lê Kiên mặt mũi bầm dập, xấu xí đến nổi không giống người, Lê Minh Viễn thiếu chút nữa không nhận ra...

Không hiểu sao trong lòng nhìn có chút hả hê.

Nhưng khi thấy ánh mắt ông nội anh đẩy phiền muộn, rốt cuộc cũng không dám cười lộ liễu thành tiếng, vẫn nên cho ông cụ một chút thể diện.

Khi đi đến giữa phòng khách, Lệ Minh Viễn mới phát hiện, tối nay gần như toàn bộ người của nhà họ Lệ đều đến đông đủ,

Ông nội anh, chủ hai, thím hai chú ba, thim ba, chủ nhỏ còn có vợ nhỏ củaông nội anh, mẹ của Lê Kiên.

Lê Minh Viễn không thích quay trở về nhà cũ, chính là vì mấy người ở đây không có người nào mà anh thấy có tâm trạng tốt, gần như toàn bộ đều là người làm cho anh thấy cục súc, đặc biệt là chủ hai đang ngồi bên cạnh anh, ánh mắt đầy quan tâm nhìn người phụ nữ của mình.

Người phụ nữ đó không hiểu sao lại làm cho anh thấy buồn nôn, dạ dày nhận nhạo.

Gương mặt anh khó chịu cau mày nói: “Con đi nhà vệ sinh một lát.”

Nét mặt Lam Thanh Như thim hai của Lệ Minh Viễn lo lắng nói: “Sắc mặt Minh Viễn có vẻ không tốt lắm, trong người không khoẻ sao?”

Lệ Minh Viễn cười nói: “Nhìn thấy một số người có chút buồn nôn thôi “Sắc mặt Lam Thanh Như lập tức trắng bệch... củi dầu xuống, lại không nói thêm câu gì.

Chủ hai Lệ Lâm của Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Nói chuyện với thím hai con sao thể. Có để chú hai trong mắt không?”

“Không có!” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói.

Lê Kiên thấy vậy, không khỏi liếc nhìn nhau với mẹ ruột, từ trong mắt đối phương có thể thấy được mùi vị ngư ông đắc lợi.

Ông cụ Lệ nghe vậy, cau mày nói: “Làm gì vậy! Vừa về nhà liền ầm ĩ lên Minh Viễn con xem chủ nhỏ con! Đều bị người ta bắt nạt thành ra dáng vẻ gì đây con là người nắm quyền của nhà họ Lê, cũng không đòi lại công lý cho nó, bắt thủ phạm làm tổn thương nó sao?”

Lệ Kiến vội vàng nói phụ hoạ “Đúng vậy! Minh Viên cầu không xứng đáng làmngười nắm quyền của nhà họ Lệ chúng tôi!”

Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: “Tôi không xứng, chẳng lẽ chủ nhỏ chủ xứng sao?”

Chú ba Lê Minh Hoàn của Lê Minh Viễn suốt buổi không nói gì đột nhiên mở miệng nói: “Vài năm nay Lê Minh Viễn càng trở nên ngạo mạn, ngay cả vị trí viện trưởng của anh trai thím ba cũng nói đổi thì liền đổi, con có còn để chủ ba này vào mắt không!”

“Chú ba có thể ngẩng đầu lên nhìn vào mắt trong mắt tôi có chủ không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.