Chú Là Của Em

Chương 380: Chương 380: Noãn Tâm, chi bằng... Cậu lấy thịt bồi thường đi!






**********

Chương 380: Noãn Tâm, chi bằng... cậu lấy thịt bồi thường đi!

“Tô Noãn Tâm, câu chết chắc rồi... bây giờ cậu hết sạch tiền rồi, mình xem cậu xử lý thế nào? Cũng không thể dùng tiền trong thẻ của chú ấy đưa cho cậu trước đó để mua quà cho chú ấy nhỉ?” "Đúng đó... Hơn nữa trước đây chính miệng tớ còn nói với chú là sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho chú ấy

Dương Diễm nghe thấy vậy, nghĩ một hồi rồi híp mắt nói: “Noãn Tâm, chi bằng... cậu lấy thịt bồi thường đi! Cậu tắm rửa cho sạch sẽ rồi mang chính mình tặng cho chú ấy... “Chậc... thế chú ấy cũng phải cảm thấy thích thì mới được chứ.

Không được, cô nhất định phải nghĩ ra cách gì đó để có thể kiếm được tiền trong thời gian ngắn nhất.

Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của chủ rồi. “Chi bằng... tớ cho cậu mượn tiền catse của tớ dùng tạm nhé?" “Đừng... để tớ nghĩ xem nào... À đúng rồi, chắc chắn chị Ngô có cách!” “Thế cậu thử gọi điện thoại cho chị ấy hỏi xem sao!”

Tô Noãn Tâm nghĩ vậy liền lập tức gọi điện thoại cho Ngô Thu.

Ngô Thu vừa nghe điện thoại của Lý Mạnh hỏi chuyện tiền catse của Tô Noãn Tâm xong thì ngay sau đó lại nhận được được điện thoại của Tô Noãn Tâm gọi đến.

Sau khi hiểu ý của cô liền dở khóc dở cười nói: “Chẳng trách Lý Mạnh vừa gọi điện hỏi chị xem em nhận được bao nhiêu tiền catse... Noãn Tâm à, chị thực sự không biết phải nói gì với em nữa, người khác có chút tiền thì chỉ mong giữ lại để phòng thân, còn em thì ngược lại, không giữ lại cho mình một đồng nào mà gửi hết cho tổng giám đốc Lệ luôn, em nghĩ anh ấy thiếu chút tiền đó của em hay sao?”

Mọi người không hiểu gì hết, được chưa hả?

Tối qua cô uống say rồi cưỡng ép người ta... bây giờ không làm chút gì đó thì trong lòng sẽ thấy áy náy mãi không thôi.

Cô bắt buộc phải làm gì đó để anh biết rằng cô sẽ chịu trách nhiệm với anh, có như thế thì cô mới yên lòng được.

Có điều Tô Noãn Tâm cũng không giải thích nhiều như thế làm gì mà cô nói thẳng: “Chị Ngô, chị cứ nói xem có cách nào giúp em không?” “Cách thì đúng là có cách... chỉ có điều chị vốn không định để em nhận quảng cáo sớm như vậy” “Quảng cáo sao?” "Ừ... có mấy quảng cáo rất phù hợp với em, nếu thử vai thành công thì có thể trở thành người phát ngôn. Chi phí trả cho người phát ngôn mỗi năm có thể lên đến mười mấy tỷ đó. "Vậy... bao giờ bọn họ mới thanh toán?”

Nếu là mười mấy tỷ thì cô có thể mua cho anh món quà có giá trị một chút rồi. “Có lẽ bọn họ sẽ chỉ trả trước một phần tiền đặt cọc, ước chừng tầm mấy trăm triệu thôi, em đã tính mua quà gì cho tổng giám đốc Lệ chưa?” “Vẫn chưa... Em vẫn chưa nghĩ ra mua quà gì nữa, cho nên mới định g tiền trước, đến lúc đó xem mua được cái gì thì mua... “Được, vậy chị sẽ cân nhắc cho em mấy quảng cáo phù hợp để em kiếm thêm chút tiền” “Được ạ, cảm ơn chị Ngô.

Chuyện tiền nong đã giải quyết xong, bây giờ Tô Noãn Tâm lại phải vắt óc nghĩ xem cô nên tặng anh quà gì.

Ngồi ngơ ngẩn cả buổi chiều mà vẫn chưa nghĩ được gì.

Cô chỉ cảm thấy hình như người như Lệ Minh Viễn chẳng thiếu thứ gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.