Chú Là Của Em

Chương 197: Chương 197: Tần Nghĩa nổi giận!




Nói xong liền cúp điện thoại.

Tần Nghĩa chỉ mới nói xấu Lệ Minh Viễn một câu thôi đã bị Tô Noãn Tâm cúp máy.

Anh ta tức giận đến mức trực tiếp dùng sức đập điện thoại xuống đất.

Thấy vậy, Tần Thiên nhướng mày nói: “Cần gì phải vậy chứ? Tất cả đều đã nói không được rồi, em cũng tự mình nói, hiểu được cô ấy... Vậy bây giờ em hãy tự hỏi lại bản thân mình xem, em đã đủ hiểu cô ấy chưa?

Em có biết cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào không?

Biết mẹ cô ấy ốm nặng nằm trong bệnh viện chờ ghép thận không? Biết khi cô ấy tuyệt vọng biết bao thì lại gặp được Lệ

Minh Viễn không?

Em có biết Lệ Minh Viễn và cô ấy đã cùng nhau trải qua những gì không?

Em co biết, khi em gặp cô ấy quen nhau, Lệ Minh Viễn còn không biết là đang ở cái chốn nào trên thế giới này đâu!”

Sớm buông tay đi đồ ngốc!

Cướp phụ nữ với Lệ Minh Viễn?

Tới anh ta còn không có cái dũng khí đó nữa đâu! Tần Nghĩa bị một loạt những câu nói này làm cho sững sờ. Một lúc sau, anh ta cau mày nói: “Chỉ vì Lệ Minh Viễn đã giúp cô ấy nhiều như vậy thôi sao?” “Ai biết được chứ, anh của em cũng không phải là người trong cuộc! Nhưng bất quá chuyện sau đó anh cũng chỉ tra ra được có chút việc một mặt thế thôi.”

Tần Nghĩa hai mắt không khỏi sáng lên, nói: “Anh, anh còn đặc biệt đi điều tra vì em sao?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Vì em? Em suy nghĩ quá nhiều đó!” “Vậy anh tra những cái này để làm gì chứ?” “Anh và Lệ Minh Viễn là anh em thân thiết nhiều năm, tin tưởng lẫn nhau... Trong chuyện riêng tư cậu ấy cũng đã giúp anh rất nhiều, anh còn không thể tìm cách trả lại ấn tình hai người sao?”

Tần Nghĩa mặt mày xám tro lộ ra dáng vẻ nhụt chí nói: “Em biết ngay là anh khôngcó tốt bụng như vậy mà!” “Tần Nghĩa em cũng đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa, anh là muốn để em đi rèn luyệ, trải nghiệm để trưởng thành, chứ không phải để em đi tìm phụ nữ! Một manh chiếu mới chưa trải mùi thương trường như em làm sao có thể đấu lại tên cáo già lỏi đời được chứ?

Em đấu thắng được không?

Đừng có vừa mới bắt đầu đã chơi chết mình!

Lệ Viễn Minh người ta phỏng chừng đều đã đem em ăn đến gắt gao rồi mới yên tâm để cho Lý Mạnh đưa Tôi Noãn Tâm đi gặp Ngô Thu! “ “Nhưng Ngô Thu là người của em! Chỉ cần em không nhả ra, thì cô ấy sẽ không đồng ý đâu!” “Ah... em nghĩ nhiều rồi, Ngô Thu chính là người anh đã trả giá cao để mời về giúp cậu dẫn dắt người mới cho công ty! Chứ không phải bán cho chúng ta! Một người quản lý có thể cùng lúc dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, trong tình huống cô ấy không để ảnh hưởng đến công việc của mình thì thông qua mối quan hệ riêng mình dẫn dắt một hoặc hai nghệ sĩ, với năng lực của cô thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả!” “Còn có thể dẫn dắt như vậy...” Tần Nghĩa hoàn toàn không còn cách nào khác.

Chỉ cảm thấy, tại sao làm người lại khó đến vậy? Sự việc không thành công thì cũng bỏ đi, bây giờ còn làm cho Tô Noãn Tâm không để sắc mặt tốt cho anh ta.

Thực sự là mất nhiều hơn được

Trong quán cà phê.

Tô Noãn Tâm cúp máy, cất điện thoại vào túi xách.

Trên mặt cô thoáng hiện một nụ cười, cô ngẩng đầu nhìn Ngô Thu nói: “Quản lý Ngô, chúng ta nói chuyện riêng đi!”

Mặc dù Ngô Thu không lộ ra mặt, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc trước cô gái nhỏ trong trước mặt này.

Bày ra sắc mặt cúp điện thoại của Tần Nghĩa cũng thôi đi.

Cũng không biết tự tin lấy đâu ra mà lại bày ra tư thế cao như vậy.

Khi cô ấy nói ra lựa chọn của mình cũng đồng thời lựa chọn cô?

Còn dám thả lời với Tần Nghĩa, trong tình huống không ký hợp đồng cô ấy cũng có thể thu phục được Ngô Thu cô?

Ngô Thu không khỏi cười lạnh: “Không biết cô Tô lấy đầu ra tự tin đến nói chuyện với sếp của tôi như vậy.” Tô Noãn Thâm thản nhiên nói: “Chỉ là nói chuyện phiếm giữa bạn bè thôi, tự nhiên tôi muốn nói gì thì nói cái đó.” “Ah... Cô không sợ Tân Nghĩa tức giận vì cô đắc tội anh ta sao?” 'Nếu vì chút việc nhỏ này mà tức giận, vậy cũng không thể làm bạn bè được rồi.” “Cô Tô trước đây có đánh Tần Nghĩa chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.