Đạo diễn bối rối một lúc lâu mới dám đứng lên nói: "Ừm... Hứa Bảo Châu, cô nghỉ một ngày đi về khách sạn chỉnh trang lại đi. Hôm nay chúng ta quay cảnh khác..."
Hứa Bảo Châu sụt sịt nói "Cảm ơn đạo diễn... Tôi biết mình sai rồi. Tôi xin lỗi mọi người trong đoàn phim. Là tôi đã lừa dối mọi người, nhưng mọi cứ yên tâm rằng tôi sẽ thay đổi trở thành con người tốt hơn, nhất định sẽ nghiêm túc đóng phim, để không lãng phí thành quả làm việc chăm chỉ của mọi người.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô ta thì không nỡ lòng nào trách cô ta nữa
Nhưng cũng không ai để ý đến cô ta.
Hữa Bảo Châu biết rằng sẽ mất mặt trong đoàn phim trong tương lai... nhưng có ta không thể quan tâm nhiều như vậy Cô ta văn có thể bảo vệ được chút đạo đức nhân phẩm cuối cùng là được rồi. Thật may mắn vì không bị vạch trần tại chỗ. Gặp được Tổ Noãn Tâm có chỗ dựa vững chắc, đến cả bà Lục còn không sợ thì cô ta mới được cứu.
Cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô ta nức nở chào mọi người, sau đó được trợ lý diu ra vê.
Đạo diễn cười nói: "Quản lý Ngô cũng ở đây sao...
Ngô Thu hất cắm lên, giễu cợt: "Nếu hôm nay tôi không tới, đoàn phim các người hôm nay cũng không
còn...
"Đương nhiên rồi. Tôi thực sự rất biết ơn quản lý Ngô, coi như đã cứu cả đoàn chúng tôi... Quay phim lâu như vậy, mọi người cũng đã làm việc chăm chỉ bấy lâu nay, kết quả lại không thành thì thật là vô ích.
"Ha ha. Hôm nay tôi đến là muốn tìm đạo diễn Vương để tinh số. Người của tôi đã bị tát ba cái, ông làm đạo diễn kiểu gì vậy?"
Đạo diễn Vương toát mô hội lạnh nói: "Hiếu lâm, tất cả đều là hiểu lầm. Tôi thật sự cho rằng Hứa Bảo Châu diễn quá sâu. Ngay cả Tô Noãn Tâm cũng nghĩ như vậy, cô ấy cũng không có dừng lại, còn rất nhập tâm diễn."
Tô Noãn Tâm vội vàng nói: "Đúng rồi đó. Lúc đó tôi cũng nghĩ Hủa Bảo Châu thật sự đột phá kỹ năng diễn xuất của cô ấy Có ấy hiểm khi đặt phả kỹ năng diễn xuất một lần, vậy tôi làm sao có thể ngắt lời cô ấy chứ!"
"Đúng, đúng, chúng tôi đều nghĩ như vậy..."
Ngô Thu tức giận chỉ Tô Noãn Tâm nói: "Đồ không có lương tâm, chị đây ra mặt vì ai?”
"Em, em, em. Chị Ngô, mặt của em không sao cả, chị xem, giống y như trước kia, còn trắng mịn nõn nà!"
Ngô Thu vừa nghĩ đã thấy buồn cười nói: "Chị không biết phải nói với em như thế nào nữa! Nếu hôm nay chị không đến, gặp phải người khó chọc như Kỷ Vân Như, em định lấy cứng chọi cứng với bà ta sao? Cũng không chịu gọi cho chủ nhà em để được giúp đỡ?"
"Hic, em cũng cảm thấy vừa nhìn đã biết bà ta không phải người tốt, em cũng không biết liệu có thể động vào bà ta hay không. Gây thêm phiên phức cho chủ thì không tốt lắm."
Ngô Thu thật sự sap tức đến bật cười rồi.
"Bây giờ chị cũng cảm thấy mặt của người kia nhà em bị mù rồi... Có chủ làm chỗ dựa, em có thể lung hoành ngang dọc trong cái thành phố này. không nói đến bà Lục, ngay cả Lục Viễn Phương cũng có thể chọc vào! Chỉ cần có người can tâm tự nguyên làm chỗ dựa cho em
He he. Không phải bây giờ em đã biết rồi sao