**********
Cô có thể chấp nhận sự trừng phạt và gánh chịu mọi hậu quả, nhưng cô không thể chấp nhận được rằng một người luôn đối tốt với cô sẽ tự tay tra tấn cô.
Thậm chí cô còn cảm thấy đêm hôm đó mình không làm gì sai cả!
Lệ Minh Viễn xứng đáng với nó!
Ai khiến anh ghê tởm như vậy!
Trên đường đi từ cổng chính của ngôi nhà cũ của nhà họ Lệ vào trong phòng khách Tô Noãn Tâm lại cảm thấy rất oan ức, hốc mắt đỏ hoe.
“Ông chủ, người đã bị được đưa đến!” Nghe xong lời báo cáo của vệ sĩ trongnhà, mọi người nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ đầu được áp giải vào trong phòng khách.
Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc đó, chính là một người phụ nữ.
- Trong mắt mọi người đều hiện lên kinh ngạc.
Người làm bị thương Lê Kiên thực sự là một phụ nữ?
Ngay cả chính bản thân Lê Kiên cũng rất kinh ngạc!
Hơn nữa, quần áo mà người phụ nữ kia mặc nhìn có chút quen thuộc. Nhưng nhất thời, anh ta có chút ngẩn ngơ, không thể ngay lập tức nhớ ra đó là quần áo hôm nay Tô Noãn Tâm đang mặc.
Lệ Minh Viễn nhìn người phụ nữ trầm đầu, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ của cô có chút quen thuộc.Nhưng trong lúc nhất thời, anh không nghĩ đến Tô Noãn Tâm.
Anh chỉ đoán rằng đó là người phụ nữ ở bên ngoài mà Lệ Kiên trêu chọc, sau đó vứt bỏ người ta nên bị trả thù.
Lão già họ Lệ cau mày nhìn Lệ Kiên, giọng điệu trào phúng nói: “Dáng người cũng không tệ, không hổ là con trai của bố Hóa ra bị một người phụ nữ hại thành bộ dạng thê thảm như này! Ông già tôi muốn xem là ai dám làm tổn thương con cháu họ Lệ của tôi!”
Giọng ông già Lệ mười phần lạnh lẽo, tràn đầy sự uy hiếp.
Tô Noãn Tâm không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, nghe xong da đầu có chút run lên... trong lòng cô dấy lên một mỗi sợ hãi bị lăng trì xử tử.
Ngay lập tức, cô sợ đến mức khócnghẹn ngào, âm thanh nức nở.
Những người xem náo nhiệt trong nhà họ Lê lại sững sờ... Kẻ đầu sỏ lại có thể bị ông cụ dọa cho sợ đến phát khóc.
Tiếng khóc này, Ông cụ Lê lại có chút không đành lòng, cau mày nói: “Cô khóc cái gì? Nếu cô dám làm tổn thương con cháu nhà họ Lê của tôi, còn làm bị thương 'của quý' của con trai tôi, thì cũng nên biết sẽ có ngày hôm nay!
Người đâu, cởi bỏ mũ trùm đầu của cô ta xuống!”
Tôi thật muốn nhìn xem đó là vị thần
tiên nào.
Một người phụ như nào lại dám hại người tàn nhẫn như vậy!
“Vâng, ông chủ!”
Một vệ sĩ nhà họ Lệ bước tới và nâng chiếc mỹ đội đầu trên đầu Tô Noãn Tâmxuống.
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy một tia sáng chói mắt, trong tiềm thức khẽ nheo mắt lại... nước mắt không ngừng rơi xuống, âm thanh nức nở cũng không ngừng.
- Thời điểm Lệ Minh Viễn nhìn thấy Tô Noãn Tâm, đồng tử hơi co lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể là Tô Noãn Tâm
Làm sao Tô Noãn Tâm lại gặp phải Lê
Kiên?
Lúc này cô gái nhỏ đã rưng rưng nước mắt, hình như cô nên khóc rất nhiều lần, đôi mắt linh động kia của cô nhìn có chút đỏ và sưng lên.
Trên trán dường như còn đổ rất nhiều mồ hội lạnh, tóc tai bù xù dính vào hai bền thái dương.
Hé rạ một khuôn mặt, khóc sướt mướtnhư một con mèo hoa... Không ngừng nức nở trong mắt hiện lên đầy vẻ oan ức, hoảng
Theo bản năng Lệ Minh Viễn nhíu mày lại... Trong lòng có chút cầu kinh không thể giải thích được.
Mà vẻ mặt Lê Kiên đầy kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Tô Noãn Tâm, hóa ra là Cô!”
Ông cụ Lệ kinh ngạc: “Con biết cô ta sao?”
Lệ Kiên há miệng thở dốc, không trả lời câu hỏi này... Chỉ là, ánh mắt nhìn Tô Noãn Tâm giống như sắp giết người đến nơi rồi!
Cô gái thổi tha này, hóa ra chính cô ta là người đã hành hung anh ta, làm hại anh ta không thể “lăn giường, cuối cùng còn
không chịu đưa anh ta tới bệnh viện mà dùng thuốc mê đánh nhất anh ta sau khitỉnh dậy thì mặt mũi đầy vết thương và khắp người chỗ nào cũng đau
Nhưng bây giờ cô còn không phải đã nằm trong tay anh ta, mặc cho anh ta tùy ý định đoạt
Nghĩ đến lời ông cụ Lê đã nói, sau khi tên đầu sỏ được đưa đến liền đem giao cho anh ta xử lý, trong lòng Lệ Kiên cảm thấy một trận kích thích méo mó.
Cô gái thổi tha này, lúc trước đá được ông đây thế nào thì bây giờ ông đây cũng sẽ đối xử tốt với cô như thế!