“Chà! Chị Ngô! Xe của chị nhìn ngầu quá!” “Em thích không? Thích thì kêu tổng giám đốc Lệ mua cho em, dù là mấy chục chiếc thì anh ấy cũng mua nổi. “À... Vẫn đừng nên đi, chú ấy vừa mới mua cho em một tòa lâu đài để dưới tên em, ước chừng có giá trị rất lớn... Nợ chú ấy quá nhiều sau này không thể trả nổi.”
Đậu phộng!
Lâu đài?
Trong lòng Ngô Thu cực kỳ khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Quả nhiên đãi ngộ đối với bà xã tương lai không thể tùy tiện chơi đùa được.
Khóe miệng Ngô Thu ngay lập tức cong thành một độ cung: “Không hổ danh là tổng giám đốc nhà em... Không biết là anh mua lâu đài trên đoạn đường nào nhỉ, thành phố này tất đất tất vàng, lâu đài có thể xây ở nơi tốt không nhiều lắm.
Lâu đài ở trong thành phố ước chừng không vượt quá số năm.
Trong số năm đó còn có khả năng là loại khu phong cảnh, viện bảo tàng cho khách đến tham quan. O ben phía Nam thành phố... Ngày hôm qua chú ấy còn dẫn em đi tham quan, trông rất đẹp!”
Phía Nam thành phố?
Lâu đài của nhà họ Kỷ?.
Kỷ Vân Lục bán lâu đài rồi à?
Ánh mắt Ngô Thu không khỏi cứng đờ: “Bên ngoài lâu đài có phải có một cái hồ rất lớn không?” “Chị Ngô cũng biết à?”
Sao có thể không biết...
Ngô Thu bình tĩnh nói: “Em chắc chắn rằng căn biệt thự đó tổng giám đốc Lệ trực tiếp mua cho em không?” “Chú ấy nói mua để làm của hồi môn cho em, chú ấy để thẳng nó dưới tên của em rồi... Là do chính trợ lý Lý đi làm, đợi sau này mẹ em xuất viện, bọn em sẽ dọn đến đó ở, chú ấy nói ở đó có nơi chú ấy muốn thay đổi một chút, em cũng không hiểu mấy cái đó. Nhưng phẩm vị của chú ấy chắc chắn rất tốt, chắc là càng sửa càng đẹp.”
Ánh mắt Ngô Thu phức tạp nói: “Tổng giám đốc Lệ đối xử với em rất tốt đấy.” “Vâng, chú ấy đối xử với em và mẹ em đều rất tốt! Chị Ngô, bây giờ chúng ta đi vào à?” “Đi, đi thôi, trước tiên chị dẫn em đi gặp đạo diễn “
Chỉ là Ngô Thu có chút không hiểu được, cô bé Tô Noãn Tâm tuy dáng vẻ trông cũng xinh xắn, nhưng Lê Minh Viễn xuất thân hào môn, cô gái xinh đẹp gặp qua không dưới một ngàn người.
Rốt cuộc Tô Noãn Tâm làm sao có thể lọt vào mắt anh?
Hay là các đấng lớn trong hào môn, thấy nhiều mỹ nữ của danh viện quý tộc rồi, nên mới thích cô bé này như vậy? Ngô Thu nghĩ không ra nên cũng lười nghĩ nữa.
Bây giờ Tô Noãn Tâm là người cô ấy đang dẫn dắt, sai lưng có chỗ dựa lớn như vậy chống lưng cũng là một chuyện tốt.
Nếu không phải là hứng thú bao nuôi phụ nữ, thì sau này quan hệ kéo dài nữa chính là... bà xã chính quy.
Sau này dù không có Lệ Minh Viễn, thì cái danh hiệu bà xã tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh mà Tô Noãn Tâm treo lên đỉnh đầu cũng khiến cho giới giải trí không dám động đến sự tồn tại của cô rồi.
Khi Tô Noãn Tâm được Ngô Thu đưa đến đoàn phim gặp đạo diễn, thì đạo diễn vẫn đang chỉ đạo quay phim. Vừa lúc trong màn ảnh quay phim chính là Dương
Diễm.
Dương Diễm nhìn thấy cô đến đột nhiên lộ ra cảm xúc... dẫn đến cảnh quay bị lỗi.
Một màn diễn trực tiếp bị NG, sắc mặt đạo diễn rất khó coi: “Sao lại thế này? Bây giờ người mới đều non vậy à? Cảnh đơn giản vậy mà cũng diễn không đạt?”
Dương Diễm vội vàng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi đạo diễn... vì tôi nhìn thấy bạn của mình đến, nên mới không diễn đạt. “Ai để người ngoài đi vào, không phải đã nói lúc quay phim không cho ai vào nhóm tham quan rồi à? Có phải các người không thèm để lời của tôi vào mắt không!”
Mi của Ngô Thu khẽ giật giật, cô ấy đi đến vỗ vai của ông ấy rồi nói: “Xin chào, đạo diễn Vương”
Đạo diễn Vương đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên bị người ta vỗ vai chào hỏi, quay đầu với một sắc mặt rất khó coi, nhưng khi nhìn đến gương mặt của Ngô Thu... Ông ấy lập tức sửng sốt: “Quản lý Ngô? Sao đột nhiên cô lại đến đây?” “Tôi đưa diễn viên đến đây... Giới thiệu một chút, vị này chính là Tô Noãn Tâm, là một trong hai người mới mà tôi dẫn dắt, cô gái nhỏ mà ông vừa quở trách chính là người còn lại.”
Trong lúc nhất thời, nhóm trợ lý trong đoàn phim đang vây xem diễn viên đều có chút líu lưỡi. Tự nhiên Ngô Thu lại bắt đầu dẫn dắt người mới!
Tự nhiên hai người này đều ở bên trong đoàn phim của bọn họ.