Chu Lam Mộng

Chương 12: Chương 12




Kinh ngạc thoáng qua, Trương Ngọc Quan nhấp nhấp môi, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ truyền ra.

“Nương tử.”

Không một chút động tĩnh.

Trương gia công tử nhìn chằm chằm nữ tử vẫn nhắm chặt mắt, y tiếp tục gọi thêm vài tiếng.

Nữ tử vẫn bất vi sở động.

Khẽ rũ mi mắt, y bước thêm một bước ghé sát lại, đánh bạo đưa bàn tay ra. Khi bàn tay Trương gia công tử sắp đụng vào người nàng, nữ tử trên giường khẽ run bờ mi, bàn tay giống như có mắt chuẩn xác bắt được bàn tay y.

“Trương... Ngọc Quan?”

Trương Ngọc Quan nghĩ nàng vừa mới tỉnh ngủ nên còn mơ hồ, y không suy nghĩ nhiều gật nhẹ.

“Ân. Là ta.”

Chu Lam nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, thả lỏng bàn tay đang nắm tay Trương Ngọc Quan, một tay đưa lên bóp bóp trán. Tối qua khi Chu Lam vừa chìm sâu vào giấc ngủ, một cảm giác kì lạ liền kéo đến, nàng thuận theo cảm giác ấy, quả nhiên có thể trở về hiện đại. Thời gian ở hiện đại cũng chỉ mới trôi qua ba tiếng, tức là một đêm tám tiếng ở hiện đại bằng hai ngày ở nơi này. Hiểu biết thêm nguyên tắc hồn xuyên và thời gian, Chu Lam càng thêm yên tâm nằm ngủ. Bởi vì xuyên qua lại liên tục trong thời gian ngắn, một lần nữa tỉnh lại trong thân xác của Diệp Khê, đầu óc Chu Lam khó chịu muốn mạng, cảm giác như kim châm giật giật khắp tế bào thần kinh.

Biết người trước mắt là ai, Chu Lam ra vẻ bình thường buông tay ngồi dậy, mặt hơi cúi, âm thanh vẫn rất nịnh nọt.

“Có chuyện gì sao?”

Bởi vì đứng sát mép giường, khi Chu Lam ngồi dậy, khoảng cách cả hai thật sự rất gần, Trương Ngọc Quan có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, y hơi chớp nhẹ mi mắt, gò má ửng hồng, bàn tay bị nữ tử nắm giống chặt khẽ run, trong lòng lại âm thầm kì lạ.

“Ừm... Hôm nay là ngày đầu tiên nương tử gả tiến vào Trương gia, theo quy cũ ngày đầu tiên ta và nương tử phải cùng đi thỉnh an mẫu thân.”

Chu Lam vẫn cúi đầu nhăn chặt mày, giọng nói vẫn mang ý cười đáp lại.

“Tốt tốt. Ta đã biết. Chàng có thể cho ta một bộ y phục mới để đi thỉnh an mẫu thân được không? Mẫu thân không hài lòng về ta lắm. Ta phải ăn mặc vui vẻ tươi đẹp chút, mẫu thân mới có thể nhìn ta bằng con mắt khác. Ha ha.”

Trương Ngọc Quan gật nhẹ đầu, lại thấy nàng cúi đầu chắc chắn sẽ không thấy hành động này của y. Trương gia công tử chỉ có thể nhỏ giọng đáp.

“Tốt.”

Dừng một chút, y thận trọng nói thêm.

“Mẫu thân không phải là người xem vẻ bề ngoài. Chỉ cần nương tử thật lòng, mẫu thân chắc chắn sẽ thay đổi cái nhìn về nương tử.”

Trắng ra bản thân Diệp Khê không phải là người tốt lành gì, nguyên do nàng ta và Trương gia công tử thành thân cũng là do nàng ta có ý đồ đê tiện xấu xa. Trước khi thành thân, Trương viên ngoại đã cho người dò la tìm hiểu, tin tức về Diệp Khê mười điều thì hết mười một điều kể về chuyện xấu nàng ta làm. Cậy mạnh sinh sự, trộm gà trộm chó, thấy nam tử đi ngang qua đều phải buông vài lời ý dâm. Lại bởi vì Diệp Khê không trộm cắp quá trắng trợn trong thôn, người trong thôn không ưa thích, lại không thể không nề hà.

Trương viên ngoại biết, Trương Ngọc Quan đương nhiên cũng biết. Người trong lời kể của gia đinh thật sự rất khớp với Diệp Khê lần đầu tiên y gặp, lúc đó ánh mắt nàng ta nhìn y rất đáng sợ. Cảm giác khi bàn tay nàng ta đụng vào người y đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn khiến y ghê tởm rùng mình. Trương Ngọc Quan đột nhiên nghĩ đến việc này, gò má lập tức rút đi huyết sắc, bước chân cũng lui lại.

“Ta... Ta đi về phòng nói Nan Bình đưa đồ qua cho nàng.”

Chu Lam lung tung gật đầu, không hề phát hiện sự khác thường của Trương gia công tử.

Trương Ngọc Quan tâm thần không tập trung bước đi về phòng, y làm sao lại quên mất Diệp Khê không phải là người tốt, rõ ràng đều là một người, vì sao sau khi thành thân lại khiến y buông xuống phòng bị, không cảm thấy nàng đáng sợ, không ghê tởm khi đứng gần nàng.

Suy nghĩ mãi vẫn không rõ, Trương gia công tử chỉ tìm được nguyên do là nàng gả cho y. Cho nên nàng không còn đáng sợ nữa. Y ưa thích nàng bây giờ hơn, giá như nàng không cười nhe răng quá trớn, y thấy nàng sẽ rất tuấn. Hồi tưởng lại khuôn mặt trầm tĩnh lúc ngủ của nàng, Trương Ngọc Quan mới nhớ đến chuyện đi thỉnh an.

“Nan Bình, ngươi mau đưa y phục qua cho nàng.”

Bởi vì cả hai đều tâm thần không yên, Trương viên ngoại sáng sớm ăn mặc chỉnh chu, uy nghiêm ngồi chờ ngoài đại sảnh, từ lúc hầm hè muốn cho Diệp Khê hạ mã uy chờ đến lúc này chỉ muốn uống xong ly trà để đi về phòng nằm nghỉ một chút. Diệp Khê lề mề thì cũng thôi đi, Ngọc Quan sao bây giờ cũng chưa đến. Trương viên ngoại nghiêng người dựa bên tay vịn, xụ mặt nghĩ.

“Mẫu thân, sớm a.”

Trương viên ngoại chỉ ngóng nhìn ngoài cửa, không ngờ Chu Lam không theo lẽ thường, lại bảo Trương Ngọc Quan cùng đi từ mé hông ra. Trương viên ngoại bị tiếng chào to của Chu Lam làm cho giật mình, bàn tay đỡ tay vịn trượt xuống, xém chút ngã sấp mặt xuống đất. Trương viên ngoại mau chóng ngồi thẳng người lại, bàn tay phách cái mạnh trên bàn.

“Thứ hỗn trướng này.”

Chu Lam nhe răng cười, điếc không sợ súng đáp.

“Nữ nhi ở đây đâu.”

Tiểu kịch trường:

Chu Lam: Mẹ chồng quả nhiên không thích nàng. Lúc nào cũng gọi nàng là thứ hỗn trướng.(._.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.