Nữ đại phu đang ăn dở miệng đã bị mời đi, tuy gia đinh đã âm thầm tránh kinh động tân khách, cũng tránh không khỏi người hữu tâm, tiếng xì xào bàn tán từ bàn này truyền sang bàn khác. Không trách được, từ chênh lệch thân phận đến lời đồn mấy hôm trước, lại thêm sắc mặt là lạ của tân nương tử. Nữ tử gả phu lang tuy rằng bị xem là sỉ nhục, nhưng Trương viên ngoại là ai? Là thương hộ nổi tiếng giàu có nhất nhì trong trấn, chưa kể Trương đại công tử dung mạo ôn hòa đoan trang, tinh thông âm luật, thêu chữ viết văn càng không nói chơi. So sánh với, Diệp Khê không tài không đức, dung mạo cũng không có gì nổi bật, ngoài tướng tá cao lớn, thật sự là không có điểm nào có thể khoe ra miệng, đã vậy Diệp gia ở Diệp gia thôn còn nghèo khó, hài tử nhiều,... Đây đúng là phiên bản cóc ghẻ ăn thịt thiên nga trong tư tưởng của mọi người.
Tân phòng ánh nến sáng tỏ, tân nương tử đột nhiên bất tỉnh không rõ có thể động phòng hay không, hỷ ông cũng đành gượng gạo nói vài câu tốt lành rồi cầm hồng bao rời đi. Trương Ngọc Quan đã sớm vén lên hỷ khăn, lộ ra một khuôn mặt ôn hòa nho nhã, bởi vì là ngày quan trọng trong đời, mặt y thoa thêm mấy lớp phấn, bờ môi thoa son đỏ bừng. Tuy có chút giả, nhưng nếu không nhìn kỹ có thể xem như xinh đẹp. Trương Ngọc Quan đưa mắt nhìn nữ tử nằm im trên giường, đây là lần thứ hai y thấy Diệp Khê, lần đầu Diệp Khê mang ý đồ xấu ép buộc động tay động chân với y, lần này Diệp Khê yên tĩnh nằm trên giường. Đã bái đường thành thân, không phải y gả cho Diệp Khê, y có thể gọi nàng ta là nương tử. Trừ phi là y tôn trọng nàng ta, nguyện ý gọi nàng là thê chủ. Hiện tại Diệp Khê chỉ khiến Trương Ngọc Quan bài xích, lại không thể không cam chịu, lo lắng Diệp Khê xảy ra chuyện sẽ khiến mẫu thân và Trương phủ bị ảnh hưởng.
“Kỳ lạ. Quả thật là kỳ lạ.” Nữ đại phu để Diệp Khê nằm nghiêng, áo trên bán cởi, lộ ra phần gáy đã tím đen, nơi này rất dễ mất mạng, nhưng theo lời kể thì Diệp Khê bị thương trước khi bái đường, bị thương nặng như vậy lại có thể bái đường xong mới ngất xỉu. Nữ đại phu quả thật trăm mối không thể giải. Lại xem mạch tượng, tuy hư nhược, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nữ đại phu chỉ có thể viết vài phương thuốc tiêu huyết tụ, bổ thân thể đưa cho nam nô, sau đó chắp tay cáo từ, vẻ mặt tròn tròn vẫn nhăn nhíu khó hiểu.
“Nan Bình, ngươi đi sắc thuốc.”
“Vâng.”
Nam nô rời đi, Trương Ngọc Quan cũng không cần nhiều người hầu hạ, rửa mặt thay một bộ y phục màu tím xong, y ngồi xuống ghế, nhìn bình rượu giao bôi, ánh mắt từ từ thẫn thờ.
- -- --- Đường phân cách thời gian --- ----
Nhiệt độ vào ban đêm rất thấp, Chu Lam bị lạnh đến bừng tỉnh, ánh mắt nhìn trần nhà xi măng, thật không phân rõ bản thân đang ở đâu.
“Là nằm mơ sao?”
Chu Lam thì thào, cô lại mơ bản thân trở thành một người khác, mơ thấy vô số tân khách với những khuôn mặt trong mơ đều mơ hồ ảo ảo, rồi mơ bản thân bái đường với một chàng trai không thể thấy mặt... Chu Lam có chút hoài nghi nhân sinh, chả lẽ sâu trong lòng mình lại khát vọng lấy chồng đến vậy? Chu Lam cũng không biết bản thân bị đứt một cái gân gì mà lại động lòng trắc ẩn với một người trong mơ? Chẳng lẽ trong mơ không cần áp lực nên bản thân an tâm thả bay chính mình?
Lắc lắc đầu, vết thương cũ sau gáy lập tức kháng nghị hành động mạnh này của Chu Lam.
Trước kia Chu Lam cũng từng nói chuyện kết giao với một vài chàng trai có thiện cảm với mình, có người thật sự có thể nói chuyện vui vẻ, nhưng cảm giác cũng chỉ dừng ở mức độ giao lưu, mỗi khi người ta muốn thân mật hơn nữa thì cảm giác bài xích lại ào dâng trong lòng Chu Lam. Người cô không bài xích, cô cũng không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân. Thời hiện đại, cô lại tỏ bày ý muốn như vậy, người kết giao với cô chỉ thấy cô già mồm. Cứ vậy, Chu Lam cũng chả ham muốn đâm đầu vào một mối quan hệ tình cảm nào hết. Có duyên chắc chắn sẽ ở bên nhau. Nghĩ như vậy, nhưng đôi khi đi dạo một mình trên đường, bất chợt cảm thấy cô đơn, có nhu cầu,...Chu Lam vẫn lựa chọn kìm nén, không muốn vì đồ nhất thời vui vẻ mà lựa chọn đắm chìm hoan lạc với một người đàn ông không phải chồng mình. Chu Lam biết mình sẽ không quan tâm quá khứ của người mình thật lòng yêu, nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch, để có thể xứng đáng với người đấy, xứng đáng với bản thân.
Dứt bỏ những suy nghĩ và giấc mơ hoang đường đó sang một bên, Chu Lam đứng dậy, khoác thêm áo khoác giữ ấm, lọ mọ nấu cho bản thân một tô mì trứng. Nghỉ phép 4 ngày, ngày mai Chu Lam dự định sẽ đi làm lại, cuối tháng có vài tấm thiệp cưới, rồi sinh nhật của em gái. Xem ra tháng sau không thể mua một bộ váy mới để thưởng cho bản thân, nhưng đi ăn ngon một bữa lại không thành vấn đề. Tuy không có tiền, Chu Lam cũng không keo kiệt với cái miệng và bao tử của bản thân quá mức. Thiếu tiền đã là một phần tự nhiên trong cuộc sống, nó trở thành mục tiêu sống của rất nhiều người. Nghèo nhưng không nên quá thắt lưng buộc bụng, bớt ăn dinh dưỡng quá lại thành ra nuôi bệnh hiểm nghèo, thật không có lời.
Ngày hôm sau, Chu Lam bắt đầu quay trở lại với công việc giao hàng, chạy xuyên suốt khắp mọi nơi, tuy Chu Lam luôn đảm bảo bản thân đã ổn, nhưng quản lý vẫn cắt bớt đơn của cô, thả cô về sớm. Chu Lam bất đắc dĩ xách theo bịch trái cây của chị đồng nghiệp mang cho cô trở về phòng trọ. Hôm nay Chu Lam có ghé qua chợ chiều, mua ít rau củ và xương heo, tính toán làm một tô bún ăn đêm nay và sáng mai.
“Tiểu Chu, sớm a.”
Là Lan thẩm ở sát vách, Chu Lam lập tức nở cười nhẹ, đứng lại trò chuyện một lúc. Lan thẩm tính tình cởi mở, chỉ cần có người nghe thì Lan thẩm có thể nói chuyện đến trời tối cũng không thấy chán. Chu Lam không vội, lại rất có hảo cảm với Lan thẩm nhiệt tình chất phác như cha mẹ ở quê, thế là cả hai trò chuyện đến tối thật. Lan thẩm còn nhiệt tình kéo cô vào ăn bữa tối rồi mới bằng lòng thả cô về.
Mở cửa phòng, Chu Lam bất đắc dĩ bỏ rau củ vào tủ lạnh, xương heo thì rửa sạch bỏ vào nồi, để chế độ hầm. Xoa xoa đôi mắt nặng trĩu, Chu Lam tắm rửa sạch sẽ, vừa đặt lưng xuống giường đã hô hấp đều đều.