Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!

Chương 58: Chương 58: Bà Lục, anh còn nợ em một hôn lễ




“Thẩm tử!”

Cao Hinh chạy lao đến, hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Ninh.

“Hinh Hinh, nhớ cậu quá đi!”

“Thẩm tử, cậu đáng ghét thật đấy. Đã không đến đón mình đi công tác về thì thôi đi, lại còn biệt tăm biệt tích bốn năm nữa.” Đấm nhẹ lên lưng Thẩm Ninh, giọng điệu hờn dỗi. “Có phải cậu không cần mình nữa không hả?”

Thẩm Ninh cười cười, cũng không biết nên dỗ dành thế nào cho phải.

“Xin lỗi mà. Không phải bây giờ mình đã về rồi sao? Hạ Hạ và A Thành cũng cần mẹ nuôi nữa mà.”

Thẩm Ninh nói xong, quả thật Cao Hinh cũng không còn giận nữa.

“Thẩm Ninh à, Hinh Hinh còn cần cô ban chức sao?” Trương Nhân đi đến gần, vòng tay ôm lấy eo Cao Hinh.

Thẩm Ninh hai mắt tròn xoe. Nhìn hành động thân mật của hai người trước mắt mà không khỏi bất ngờ.

“Hinh Hinh, giáo sư Trương, hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Nhân cúi xuống sát tai Cao Hinh, cong môi tà mị khiến mỹ nữ trong lòng mặt đỏ như ngâm ớt. Lát sau lại hí hửng đấm lên vai Lục Bác Dịch, hãnh diện mà nói.

“Cô ấy là mẹ của con trai tôi.”

Thẩm Ninh ngã ngửa, bàng hoàng kéo tay Cao Hinh xác nhận.

“Đệch, Hinh Hinh à, cậu giỏi thật đấy. Còn có con với giáo sư Trương luôn rồi?”

Cao Hinh ngượng chín mặt, véo thật đau vào cạnh sườn Trương Nhân. Anh ta kêu lên một tiếng, ủy khuất nhìn vợ mình, nhưng đáp lại chỉ là hai tiếng “nhiều chuyện“.

“Cô quá lời rồi. Sao có thể bằng lão Lục được?” Vỗ vỗ vai Lục Bác Dịch, lớn tiếng trêu đùa. “Hai tay đã được ôm hai đứa rồi, đã vậy còn là một cặp long phụng nữa chứ.”

Lục Bác Dịch gạt tay khỏi vai mình, liếc xéo cậu ta. Trương Nhân bĩu môi, lại ôm chặt Cao Hinh mà thủ thỉ.

“Hinh Hinh, hay là chúng ta cũng làm thêm một đứa đi? Anh nóng lòng lắm rồi!” Hai bàn tay xoa xoa vào nhau, gương mặt như van nài, có lẽ chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống trước mặt ai đó thôi.

“Nóng cái đầu anh!”

Lại nói đến chuyện tình của hai người họ, quả thật là dở khóc dở cười. Từ lúc gặp mặt trở thành cấp trên cấp dưới, đến mấy lần mắng chửi đe dọa nhau đến độ gà bay chó sủa, rồi cả lúc đi công tác cùng nhau đến gần hai tháng. Trương Nhân thừa nhận, từ lúc thấy Cao Hinh đi xem mắt, anh đã muốn xen vào cuộc sống của cô gái này rồi, tiếp sau đó, quả thực là gạo nấu thành cơm.

Cao Hinh và Trương Nhân, chính là điển hình cho câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén“.

“Thôi được rồi, về nhà thôi.” Lục Bác Dịch lên tiếng, đánh mắt cho người làm xách đồ của Thẩm Ninh ra xe, bản thân lại bế hai đứa con trong tay, sánh vai cùng cô, khóe môi lúc nào cũng cười tủm tỉm.

Một xe bốn người. Thẩm Ninh vặn hai chai nước đưa cho Hạ Hạ và A Thành, hai đứa trẻ nhận lấy, nhấp từng ngụm.

“Ninh Ninh, chuyện của mẹ em...” Lục Bác Dịch thắt dây an toàn cho cô xong, không vội lái xe mà thận trọng dò hỏi.

Thẩm Ninh nhận ra biểu cảm nghiêm túc lẫn lo lắng của anh, giữ lấy cằm anh. Người đàn ông còn chưa thu tay về, vẫn là tư thế cúi nhìn cô, còn Thẩm Ninh lại đang vuốt cằm anh, sống lưng thẳng tắp, rất có cảm giác vượt trội. Hai người bây giờ, rất giống tư thế trêu đùa của một bậc quân hậu với lính của mình.

“Trương Nhân nói cho em biết rồi. Đã là chuyện của quá khứ, hãy quên nó đi.”

Lục Bác Dịch tinh thần lúc này mới được thả lỏng, ngồi thẳng người, bàn tay to lớn ôm gọn bàn tay trắng muốt của cô, thanh âm trầm ổn, biểu cảm trịnh trọng.

“Ủy khuất cho em rồi.” Hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. “ Bà Lục, anh còn nợ em một hôn lễ.”

Thẩm Ninh ngơ ngác nhìn anh, người đàn ông vô cùng chân thành chờ đợi sự đồng ý của cô.

“Ai là bà Lục hả?” Thẩm Ninh quay mặt đi, làm bộ dạng không quan tâm, nhưng gò má sớm đã nóng ran. “Lục Bác Dịch, mồm miệng càng lúc càng sến súa rồi đấy.”

Cơ mà, cô lại thích!

“Baba, hôn lễ là gì ạ? Có phải ba sẽ cầm một cái vòng nhỏ nhỏ xinh xinh rồi đưa cho mẹ không?” Hạ Hạ đột nhiên lên tiếng giương đôi mắt bồ câu long lanh nhìn anh.

Lục Bác Dịch xoa đầu con gái. “Đúng vậy, đó là nhẫn cưới. Hạ Hạ sao lại biết cái này thế?”

Hạ Hạ mỉm cười, lục lại trí nhớ, hai *** *** tóc chốc chốc lại chuyển động.

“Baba, lúc trước ba không có ở đây, có mấy chú cũng làm vậy với mẹ, còn nói gì nữa đó, con nhớ, mẹ lúc đó còn cười nữa cơ...”

Động tác vuốt tóc con gái của người đàn ông khựng lại, quay sang nhìn cô. Thẩm Ninh bày vẻ mặt vô tội, mồm miệng méo xệch.

Lục Bác Dịch mặt xanh như tàu lá chuối, gằn từng chữ một.

“Em cười với họ?”

Thẩm Ninh:“...”

Sao có thể chứ? Cô lúc đó là cười khổ mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.