Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!

Chương 12: Chương 12: Lục Bác Dịch gội đầu cho con gái!




Thẩm Ninh ngủ đến gần chiều tối.

Cả căn phòng rộng rãi chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của Thẩm Ninh.

“Ninh Ninh ngoan, nhớ gọi ba xuống dùng bữa đấy!”

Bé gái thắt bím tung tăng chạy từ sân vườn vào nhà, vì bất cẩn mà ngã xuống bậc thềm.

“ Ba ba, đau!” Bé gái cau mày nhìn vết xước ở đầu gối, đôi mắt long lanh ứa nước.

“...Đau!”

Lục Bác Dịch đặt tuýp mỡ lên kệ, nghe tiếng rên khẽ của Thẩm Ninh mà quay lại.

Anh khẽ ngồi xuống, lật một góc chăn lên xem, vết thương ở lưng đã ẩm một mảng. Anh chần chừ một hồi, cuối cùng vươn tay...

Binh...

Lục Bác Dịch né không kịp, ngay lập tức bị cánh tay cô đập vào mặt. Thẩm Ninh xoay người, khuôn miệng chóp chép.

Người đàn ông trên trán nổi đầy gân xanh, anh nghiến răng đập mạnh chăn trong tay lên người cô mà đứng dậy.

“Ui da!” Thẩm Ninh tay quơ quơ, mơ màng mở mắt.

Bước chân Lục Bác Dịch sững lại, anh hơi nghiêng đầu. Cô nàng nào đó vừa thoát khỏi mộng đẹp.

Thẩm Ninh lay lay vai, ánh mắt ngước lên nhìn Lục Bác Dịch. Một giây sau gương mặt liền biến đổi.

“Lục Bác Dịch, anh nửa đêm lén lút vào phòng tôi. Anh...anh có phải đang muốn giở trò đồi bại không hả?”

Thẩm Ninh tóc tai bù xù vừa tỉnh ngủ thì mồm mép đã như tép nhảy.

“Cô có phải ngủ đến lú cả rồi không?”

Lục Bác Dịch nhìn bộ dáng nói nhảm của cô, gương mặt không vui.

Thẩm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, vệt mây ửng hồng phía chân trời khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc.

Vẫn còn sớm à?

Thẩm Ninh nhìn biểu cảm của Lục Bác Dịch, nhận ra lời nói không đúng của bản thân bèn kéo chăn đứng dậy.

Người như Lục Bác Dịch, rõ ràng là người chơi hệ cấm dục. Sao có thể dễ dàng đụng vào phụ nữ chứ?

Thẩm Ninh tự nhiên mở cánh tủ, lấy một bộ áo ngủ màu đen tuyền, miệng ngâm nga hát.

“...Ôi tình yêu là thứ tồi tàn~...”

“Cô định đi đâu?”

“Hả?” Thẩm Ninh bị gọi lại, quay người.

“Tôi hỏi cô đi đâu?” Lục Bác Dịch mất kiên nhẫn.

Thẩm Ninh chỉ tay về phía cửa nhà tắm, thản nhiên trả lời. “Tất nhiên là đi tắm rồi.”

Thẩm Ninh chẹp miệng, rõ ràng như thế còn gì?

“Sau lưng cô còn có vết thương.” Mặt mày không biến sắc, thanh âm đều đều.

“Thì sao?” Thẩm Ninh hất cằm về phía anh, bộ mặt giả ngốc.

“Cô đừng giả ngốc, muốn chết à?”

Thẩm Ninh bĩu môi, tiện tay với ra đằng sau. Nếu Lục Bác Dịch không nhắc nhở chắc là cô cũng quên mình bị dao quẹt qua lưng rồi.

“Lục thiếu, không phải anh không muốn cho tôi tắm đấy nhé?”

Lục Bác Dịch vẫn đứng đó, không bày tỏ ý kiến.

“Ôi chao, không tắm thì hôi chết mất. Anh không nói gì nghĩa là đồng ý rồi nhé! Ok?”

Thẩm Ninh không đợi anh nói, trực tiếp ôm bộ quần áo xông vào phòng tắm.

“Thẩm Ninh!”

Cô xoay người, kéo cong môi, đôi mắt chớp chớp.

“Lục thiếu, hay là ngài giúp tôi tắm rửa nhé?”

........

Thẩm Thanh Mặc bóp chặt con chip trên tay, gương mặt hằn lên những biểu cảm kinh sợ.

“Thẩm Thanh Mặc, Lục Bác Dịch đưa cho cháu gái cậu cái này là có ý gì? Nó không phải đang có thù với Thẩm gia sao?”

Thẩm Thanh Mặc trầm lặng, ông ta cũng không ngờ Lục Bác Dịch lại quan tâm đến an nguy của Thẩm Ninh như vậy. Lục Bác Dịch, thật khiến cho người khác phải hao phí tâm sức.

........

Thẩm Ninh ngồi trên bệ, đôi chân thon dài trắng nõn không ngừng đung đưa.

Lục Bác Dịch cầm vòi hoa sen gội đầu cho con gái. Tin này mà truyền ra ngoài chắc là sốc lắm nhỉ?

Thẩm Ninh miệng ngân nga giai điệu quen thuộc, cười tít mắt.

“Lục Bác Dịch, anh dội nước lạnh đi.”

“...”

“Lục Bác Dịch, tôi ngứa trên đỉnh đầu.”

“...”

“Lục Bác Dịch, anh nhẹ tay thôi xem nào.”

“...”

“Lục Bác Dịch...”

“Im mồm!”

Gương mặt người đàn ông đen như đít nồi, không nhịn được mà quát ầm lên.

Thẩm Ninh xoay người lại, đôi đồng tử đen láy nhìn anh. Giọt nước hai bên gò má trượt xuống, dừng ngay nơi xương quai xanh tinh tế hút mắt.

Thẩm Ninh mặc một bộ váy hai dây liền thân đơn giản, mái tóc dài đen nhánh còn ướt nhẹp. Hai tay chống lên bệ ngang hông, Lục Bác Dịch tay còn cầm vòi nước vẫn đang không ngừng chảy.

Bốn mắt nhìn nhau. Không phải là âu yếm, mà là bắn lửa.

“Cô tự đi mà làm!”

Lục Bác Dịch cơn nhẫn nhịn đã đạt đến giới hạn, ném vòi nước đi, định ra ngoài.

Thẩm Ninh hít một hơi, răng bặm lên môi dưới, đuôi mắt cong cong dần nheo lại.

“Lục Bác Dịch, anh là đồ tồi. Có biết anh hại tôi ra bộ dạng này thê thảm lắm không?”

Lục Bác Dịch lau khô tay, thoáng cái đã ra khỏi nhà tắm.

“Này!”

Thẩm Ninh loẹt quẹt đôi dép lê chạy đằng sau.

“Lục thiếu mới đó đã bỏ cuộc rồi à?” Thẩm Ninh cầm nắm tóc, bộ dáng khiêu khích. “Đây chính là đánh rắn phải đánh tận hang mà ngài nói sao?”

Cũng chẳng biết ai đó lúc nãy vẻ mặt có bao nhiêu tự tin, bao nhiêu kiêu ngạo vậy mà giờ đã chịu không nổi nữa rồi?

“Cô muốn gì?”

Thẩm Ninh cười tít mắt, đưa tuýp mỡ về phía anh.

“Bôi thuốc cho tôi.”

“Tôi gọi người làm.”

Thấy Lục Bác Dịch định rời đi, Thẩm Ninh phía sau liền lên tiếng.

“Tôi là anh cưới về, việc thân mật vợ chồng làm cho nhau như này anh lại gọi người làm. Anh không sợ họ sẽ nghĩ gì đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.