Sau một tuần chăm sóc Lục Bác Dịch ở bệnh viện, vết thương của anh chỉ còn là một vết sẹo. Thẩm Ninh cũng yên tâm quay về bệnh viện tiếp tục công việc.
Hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện, trùng hợp lúc Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch ra ngoài liền chạm mặt Thẩm Đan.
“Anh rể?” Cô ta mặt dày lao lên, chắn Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch ra xe.
Thẩm Đan cầm lấy tay Lục Bác Dịch, nhìn vết thương ở lưng anh, vẻ mặt ra chiều lo lắng.
“Anh rể, anh bị thương sao? Có nặng lắm không? Để em xem nào.”
Thẩm Ninh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Thẩm Đan, dứt khoát đẩy tay cô ra khỏi người anh.
“Tay của cô có vẻ không còn gì đáng ngại nữa nhỉ?”
Thẩm Đan ôm vội tay mình, ánh mắt rưng rưng đến đáng thương.
“Chị Ninh, chị mặc dù không đến thăm em, em cũng không trách chị mà! Chị có thể đừng nhìn em như vậy không? Thật sự rất đáng sợ...”
Thẩm Đan vùng vằng trách mắng, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, giọng điệu yếu ớt. Nếu đổi lại là người đàn ông khác Lục Bác Dịch đứng đây, chắc chắn sẽ động tâm mà ôm cô ta vuốt ve.
“Tránh đường!” Thẩm Ninh lạnh giọng quát.
“Chị Ninh! Em chỉ muốn hỏi thăm anh rể, anh ấy...”
Bốp...
Thẩm Đan ôm một bên má bị Thẩm Ninh tát đến in dấu tay, cuối cùng bật khóc nức nở.
“Chị, em...”
“Chị em cái thá gì? Cô còn không mau cút. Đừng trách tại sao nước biển lại mặn!” Nói rồi trèo lên xe, để mặc cô ta giận dữ nhìn theo.
Chiếc xe lao vụt đi, còn cố ý xả khói, khiến cả người cô ta dính đầy bụi.
Thẩm Ninh lấy khăn ướt lau sạch tay, hừ lạnh.
Lục Bác Dịch bên cạnh tủm tỉm nhìn cô, lát sau vòng tay ôm lấy, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Này!” Thẩm Ninh hoảng hốt kêu lên. Đang ở trên xe mà?
Lục Bác Dịch mặt dày cúi xuống, chạm nhẹ môi mình lên môi cô.
Cả người Thẩm Ninh như bị điện giật, run lên từng hồi.
“Anh đừng có làm bậy! Ở đây còn có người!” Thẩm Ninh ý bảo tài xế vẫn còn trên xe. Đừng có chiếm tiện nghi như thế chứ?!
Chỉ thấy anh chậm rãi nhìn lên, hướng tài xế mà nói.
“Chú không để ý chứ?”
“Hả?” Tài xế nhìn trộm qua gương chiếu hậu rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, khẽ hắng giọng. “Đương nhiên không rồi...Cô cậu cứ tự nhiên a!” Nói xong lại nhét tai nghe vào, vặn âm lượng to muốn bục màng nhĩ.
Lù lù ngay đây! Bảo không để ý thế đếch nào được?
Thẩm Ninh còn chưa kịp chạy đi đã bị anh ôm chặt, chậm rãi áp sát, đem đôi môi ửng hồng của cô nuốt trọn.
“...Ưm...bỏ...”
Thẩm Ninh kêu trời kêu đất. Đầu óc bỗng chốc trở nên quay cuồng. Mùi hương nam tính của người đàn ông nhanh chóng lấp đầy khoang miệng thiếu nữ, hòa quyện với nhau, khó dứt ra được.
Mùi vị của cô nhóc này! Anh rất thích!
Lúc lâu sau hai người mới buông nhau ra. Bên khóe miệng còn vương một đường chỉ mỏng như sợi bạc.
Môi Thẩm Ninh bị anh cắn đến sưng tấy. Cô véo nhẹ vào người anh, bực bội ngồi cách xa anh ra.
Hừ!
.........
Cao Hinh thấy Thẩm Ninh bước ra từ thang máy. Mừng rỡ chạy lại ôm khiến Thẩm Ninh muốn nghẹt thở.
“Thẩm tử! Nhớ cậu quá đi!”
Thẩm Ninh xoa nhẹ chóp đầu Cao Hinh, để mặc cô ôm.
“Bỏ ra được chưa nào?”
“Nghe nói Lục Bác Dịch bị người ta ám sát. Anh ấy không sao chứ?” Cao Hinh cuối cùng cũng buông, ôm khư khư tay Thẩm Ninh.
“Không sao nữa rồi.”
“Vậy thì tốt!”Cao Hinh gật gù, mấy hôm nay trực đêm suốt, quả thật rất bận. “À đúng rồi! Nghe nói vài ngày nữa khoa mình sẽ tổ chức một buổi từ thiện ở vùng cao. Thực tập sinh như chúng ta bắt buộc phải tham gia đấy.”
“Không đi không được sao?”
“Bắt buộc mà!” Cao Hinh véo má Thẩm Ninh, chọc chọc cô. “Này, đừng nói cậu không nỡ xa anh chồng cậu đấy nhé?”
Thẩm Ninh cười nhẹ, đúng là sẽ rất nhớ. “Đương nhiên rồi! Nếu không có anh ấy thì ai làm ấm giường cho mình đây?”
“...” Ok, I'm fine!
“Mất bao lâu vậy?”
“Hình như là một tuần.”
.........
Hai ngày sau là lịch trình của buổi từ thiện. Đúng bảy giờ sáng, mọi người đều có mặt đông đủ ở ga xe, chuẩn bị lên đường.
“Thẩm Ninh!”
Thẩm Ninh nghe tiếng gọi, quay ngoắt ra.
Mã Tư Trịnh?
“Trịnh công tử, cậu làm gì ở đây thế?” Thẩm Ninh vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Đã rất lâu từ lúc gặp cậu ta ở trường rồi.
Mã Tư Trịnh đi đến, trên tay còn là một chiếc vali cỡ vừa. Thẩm Ninh nheo mắt nhìn, hơi tò mò.
“Chuyến từ thiện này là ba mình tài trợ. Biết cậu tham gia nên cố ý đến đây. Thế nào? Bất ngờ không?”
“Quá bất ngờ luôn.” Thẩm Ninh cười vui vẻ, vỗ vỗ vai cậu ta. “Không ngờ cậu sẽ tham gia những hoạt động thế này đấy!”
“Chỉ cần có cậu là được.”
“Mọi người mau chóng di chuyển lên xe nào. Đến giờ xuất phát rồi!” Tài xế bước xuống xe hô lớn, nhìn đồng hồ đeo tay.
“Đi thôi! Mình giúp cậu xách đồ!” Mã Tư Trịnh ga lăng cầm cả hai vali lớn lên, rất xông xáo.
“Bỏ xuống!”
Thẩm Ninh tim đập thịch một cái. Cái giọng nói sát thương này...Rõ ràng là lão Lục nhà cô mà!
Thẩm Ninh cùng Mã Tư Trịnh quay ra, quả nhiên là thân hình cao lớn của Lục Bác Dịch đang bước vội về phía này.
“Sao anh lại đến đây thế?”
Lục Bác Dịch không trả lời cô, tiến lên giằng vali của cô từ tay Mã Tư Trịnh, gương mặt lầm lừ nhìn cậu ta.
“Đưa tôi!”
Mã Tư Trịnh chưa từng gặp người đàn ông nào khí chất như thế này. Đứng gần anh rất có cảm giác lép vế.
Mã Tư Trịnh không biết Lục Bác Dịch, cũng không biết quan hệ của hai người như thế nào. Vì vậy nhất quyết không đưa đồ cho anh.
“Đưa đây!” Lục Bác Dịch gầm lên, tiến gần cậu ta.
“Anh là ai?” Mã Tư Trịnh lùi lại, sống chết không đưa.
“Ầy, hai người mau lên. Đưa đồ cho tôi. Sắp muộn rồi kìa.”
Thẩm Ninh nhất quyết tự kéo vali đi, để lại hai người đàn ông nhìn nhau tóe lửa, bị bác tài một lần nữa quát mới chịu lên xe.
Thẩm Ninh không dám thở mạnh. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình thảm như lúc này. Bị hai người đàn ông kẹp hai bên, ghế bốn chỗ mà cảm giác như hai chỗ. Cô đáng lẽ không nên ngồi đây mà.
Thẩm Ninh mặt như đưa đám. Cảm nhận ánh mắt hai người kia nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
“Ngồi ra ngoài!” Lục Bác Dịch không nhịn được lên tiếng, nhấc cô qua đùi mình, đẩy ra ngoài. Đội hình bỗng chốc thay đổi, đếm lần lượt...
Mã Tư Trịnh, Lục Bác Dịch rồi đến cô.
Vẫn là ngồi ngoài thoải mái hơn!
Mã Tư Trịnh cau có, quay sang Lục Bác Dịch.
“Anh ngồi gần tôi làm gì?”
“Tôi thích thế. Cậu quản được à?”
“Tất nhiên rồi. Ba tôi bao tiền xe, tôi muốn ngồi cùng Thẩm Ninh.”
“Nói lại lần nữa xem.”
Mã Tư Trịnh hít một hơi, gằn từng chữ một.
“Tôi, muốn, ngồi, cạnh, Thẩm, Ninh.”
Lục Bác Dịch ấn đường như kẹp chết được một con ruồi.
“Ngồi cạnh tôi không muốn. Còn muốn ngồi lên đầu tôi à? Ngồi hoặc xuống xe!”
“...”
Thẩm Ninh ngồi cạnh không nhịn nổi cười. Hai đàn ông đấu võ mồm. Haha, cười chết bà rồi!
Lục gia, rõ ràng là đang ghen mà!
“Phụt haha...” Thẩm Ninh cười ngặt nghẽo. Bỗng dưng cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, cô khẽ quay người...Cười không nổi nữa...