Thẩm Ninh vỗ vỗ vai người đàn ông nằm bất tỉnh dưới ghế, thấy hắn đã hoàn toàn bất động thì mới cười mãn nguyện rời đi.
Cô nhét chiếc lọ thủy tinh trong tay vào túi áo đội mũ chỉnh tề rồi ra khỏi cửa.Thẩm Ninh rất nhanh trèo lên một chiếc Lotus Evija gần đấy rồi mất hút vào màn đêm.
“Thẩm tử, đêm nay đã muộn lắm rồi.Hay là chúng ta trở về đi.”Cao Hinh thả lỏng vô lăng, chỉ nhìn nhẹ sang cô gái ngồi bên cạnh.
Thẩm Ninh tháo mũ vuốt vuốt tóc, mùi trầm hương Ả Rập này quả thật không tồi.
“Hinh Hinh, lọ dầu cậu đưa lúc chiều là gì vậy?Pha vào tinh dầu thôi miên của mình rất có tác dụng.”
Cao Hinh cười nhẹ, đồ Thẩm Ninh khen, chắc chắc phải là hàng sộp.
“Hiệu quả thế nào?”Cao Hinh hỏi.
Thẩm Ninh nhìn ra ngoài bóng đêm, khẽ cong môi.”Toàn bộ cơ thể người dùng gần như ở trạng thái người thực vật.Quan trọng là không sử dụng chất cấm, thứ này rất có ích đấy.”
“Cậu đừng nói là đang chuẩn bị làm gì mờ ám đấy nhé?”
..........
Sau khi đưa Cao Hinh về nhà, Thẩm Ninh dừng lại trước cổng biệt thự Thẩm gia.
“Lục thiếu, đã đến Thẩm gia!”
Người tài xế bước xuống xe, vòng ra đằng sau cất giọng đầy cung kính.
Người đàn ông từ từ mở mắt, khoan thai vươn đôi chân thẳng tắp bước ra ngoài.
Thẩm Ninh định đi vào liền thấy một chiếc xe thuộc kiểu quân đội hạng sang đậu trước cổng mà không giấu nổi tò mò.
“Thẩm gia hôm nay lại có khách quý sao?”
Lục Bác Dịch sải bước vào sảnh chính, bước chân dừng lại trước cửa nhà.
“Lục thiếu, có chuyện gì vậy?”
Lục Bác Dịch khẽ nghiêng mặt, bước chân rón rén đằng sau cũng theo đó mà dừng lại.
Thẩm Ninh giật mình, cô đã đi nhẹ lắm rồi mà?
Vừa hay hai ông bà Thẩm cũng từ trong nhà đi ra.Thấy Lục Bác Dịch đã đứng trước mặt, hai gương mặt già hớn hở cung kính mời vào.
Bà Thẩm vừa hay nhìn thấy Thẩm Ninh, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Không biết Lục thiếu hôm nay sẽ đến sao mà bây giờ mới mò đường về?”
Thẩm Ninh không thèm để ý toan đẩy cửa bước vào nhưng lại bị Thẩm Niên kéo lại.
“Theo người làm vào thay một bộ lễ phục cho chỉnh tề rồi ra gặp Lục thiếu.Được bước chân vào Lục Môn hay không là nhờ cả vào tối nay đấy.”
Thẩm Ninh bĩu môi.”Thích thì bà tự làm đi.”
........
Thẩm Phách mặt mày tươi rói, nhìn vị thiếu tướng tiếng tăm lẫy lừng nể mặt ông mà đến thăm vào đêm muộn này ông có mơ cũng không dám nghĩ.
“Lục thiếu, đêm muộn thế này...ngài không lẽ đã cân nhắc đến chuyện cưới hỏi với Thẩm gia đúng không?”
“Ông đừng lấy việc cưới xin để qua quýt mà xong chuyện.Nếu ông còn cố chấp không khuyên nhủ Thẩm Thanh Mặc, tôi không biết sẽ làm gì tiếp theo với Thẩm gia các người đâu.”
Nói xong liền đứng dậy, bóng dáng hiên ngang vạm vỡ từ từ khuất dần sau cánh cửa chính.
Thẩm Phách túa mồ hôi lạnh, cứ tưởng Lục thiếu vì nể tình giữa hôn ước hai nhà mà bỏ qua.Không thể ngờ được, Lục Bác Dịch lại khó thuyết phục như thế.Thẩm Niên cũng từ trên lầu bước xuống, khó xử ngồi xuống cạnh chồng mình.
“Sao rồi?Cậu ta có đồng ý không?”
Thẩm Phách cau mày lại, tự rót cho mình một ly trà.
“Bà nói xem?”
Thẩm Niên đoán biết kết quả, hai bàn tay bấu lấy thành ghế.Nếu còn không nhanh gả Thẩm Ninh qua đó, Thẩm gia chỉ còn nước xuống mồ.
Thẩm Ninh nhìn bộ lễ phục trên tay, nhớ lại bóng dáng nghiêm nghị lãnh khốc của vị Lục thiếu khi nãy.
Anh ta chính là vị hôn phu của cô sao?
.....
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ninh xách balo rời khỏi nhà, đúng lúc ông bà Thẩm đang dùng bữa sáng.Thấy Thẩm Ninh rời đi, Thẩm Niên gọi giật lại.
“Thẩm Ninh, thời gian này mà rảnh rỗi thì tốt nhất nên tiếp cận Lục Bác Dịch nhiều hơn một chút.Có lợi cho cô cùng Thẩm gia...”
Không đợi Thẩm Niên nói hết câu, Thẩm Ninh đã thẳng thừng bỏ đi.
Người đàn bà này dẫu sao cũng chỉ là mẹ kế của cô, tốt cho cô chắc chắn bà ta cũng sẽ được lợi.Gả vào Lục gia chỉ khiến cô chịu giày vò bó buộc.Đáng trách hơn là ba ruột cô lại tin bà ta răm rắp.
.......
Thẩm Ninh không quay về trường, một hai ngày nữa là cô sẽ tốt nghiệp.Ở trường cũng không còn việc gì, Thẩm Ninh đánh lái sang hướng bệnh viện trung tâm thành phố.
Thẩm Ninh đi một vòng quanh khu thần kinh, bộ dáng thản nhiên nhưng thực chất lại đang tìm kiếm gì đó.Loanh quanh một hồi không thu thập được gì cô định quay về.Chợt thấy cuối hành lang một bóng người hơi quen...Anh ta không phải là Lục Bác Dịch sao?Sao anh ta lại ở đây nhỉ?
Theo sau Lục Bác Dịch còn có một người mặc áo blouse trắng nữa.Hai người chỉ dừng lại trước cửa thang máy nói vài câu rồi xong.Thẩm Ninh không tò mò nhiều chuyện, bản thân cô cũng chẳng muốn dây dưa với Lục Bác Dịch, càng mảy may không quan tâm đến mối hôn ước vô bổ kia.
Thang máy kêu ting một tiếng hiển thị đã xuống tầng ba.Thẩm Ninh ra ngoài vừa khéo thấy Lục Bác Dịch cũng từ thang máy bước ra.Cô cũng chẳng để ý nhiều, nhưng chiếc xi lanh chứa chất dịch lỏng màu xanh lục kia khiến cô không muốn không quan tâm cũng không được.
Thật trớ trêu mà!
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị đóng chặt.Lục Bác Dịch đang ở trong đó.
Thẩm Ninh đảo mắt quanh hành lang thấy không có ai mới rút từ túi áo một chiếc ống thủy tinh.Chọc nhẹ vào một khe cửa rồi dùng lực thổi nhẹ một cái.
Xong việc cười tươi đút lại ống thủy tinh vào túi, Thẩm Ninh thầm đếm nhẩm năm giây trong đầu.Vừa định xoay nắm cửa đi vào, cả người Thẩm Ninh bị một lực mạnh kéo cả người vào trong.
Đợi đến khi Thẩm Ninh hoàng hồn lại, hơn nửa thân người cô đã ngả rạp vào Lục Bác Dịch, cánh tay phải túm lấy cổ áo anh.
Cô khẽ ngẩng đầu liền chạm phải khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng kia làm cho mê mẩn.Đôi môi mỏng đang khép hờ, sống mũi cao chí mạng quyện cùng hơi thở của anh gần trong gang tấc.Chỉ đến khi Thẩm Ninh nhìn lên đôi mắt đỏ ngầu và lồng ngực phập phồng không ngừng của anh, cô mới nhận thức được hành động của mình lúc này.
Lục Bác Dịch buông mạnh tay, tay kia đỡ lấy lồng ngực, cố gắng lắc đầu không ngừng loại bỏ những thứ âm thanh vo ve trong đầu mình.
“Lúc nãy cô đã làm gì?”
Giọng nói Lục Bác Dịch đã trở nên khàn đặc, cơ mặt như đang dần mất đi ý thức.
Thẩm Ninh không khỏi kinh ngạc, phàm là người bình thường, nếu không có mặt nạ phòng độc chỉ cần trong vòng năm giây sẽ không chịu được mà cơ thể rơi vào trạng thái người thực vật.Nhưng Lục Bác Dịch lại khác, nãy giờ anh cũng đã duy trì trạng thái tỉnh táo được gần ba phút.Lẽ nào, Lục Bác Dịch có khả năng miễn dịch với loại thuốc này?
Nhìn Lục Bác Dịch sắp không chịu nổi nữa, Thẩm Ninh liền lấy một lọ nhỏ rượu trắng đưa cho anh uống.
Gương mặt nghiêm nghị của anh bỗng chốc khôi lại trạng thái ban đầu.
“Thẩm gia các người thật lắm trò nhiều quẻ, đến việc đê tiện nhất cũng muốn làm.”
Nhìn vẻ mặt căm ghét của Lục Bác Dịch khi nói ra những lời này, Thẩm Ninh định mở miệng chửi thề.Nhưng lại nhận ra người trước mặt là Lục thiếu, cô lại nuốt những ý nghĩ trong đầu xuống.
“Thẩm gia mà anh nói là Thẩm Phách và Thẩm Niên chứ không phải Thẩm Ninh tôi.”
Lục Bác Dịch nghe vậy cười khẩy.”Cùng là một giuộc với nhau cả thôi.”
“Cái...”
Hừ!
Thẩm Ninh đứng dậy, không thèm so đo với con người này.Trước khi đi còn ném lại một câu.
“Miệng chó không mọc được ngà voi.”
“Việc Thẩm Ninh cô toan tính mưu sát tôi, Lục Bác Dịch tôi sẽ không cứ thế nhắm mắt làm ngơ đâu.”
Bước chân Thẩm Ninh dừng hẳn lại.Cô xoay người đối diện anh.
Lục Bác Dịch nhét ống xi lanh màu xanh khi nãy vào giá.Anh đã tỉnh táo hoàn toàn.
“Anh thừa biết tôi không muốn hại anh.”
“Phải.”Lục Bác Dịch tiến lại gần cô.”Tôi cũng không muốn gây khó dễ với cô.”
Thẩm Ninh nhăn mặt, người đàn ông này rốt cuộc muốn gì?