Đoàng đoàng....
Cánh cửa cũ kỹ sau vài lần rung lắc cuối cùng cũng đổ xuống, đè trên đó còn là xác hai tên đàn ông bị bắn thủng một lỗ nhỏ giữa trán.
Thẩm Ninh kinh hãi nhìn lên, chỉ khi thấy bóng dáng cao ráo của Lục Bác Dịch cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bác Dịch đưa mắt nhìn vào trong, Thẩm Ninh ngồi co ro trên tấm gỗ dính đầy bụi.Miệng và chân tay đều bị trói chặt, cúc áo phía trên đã bị mở quá nửa.
Lục Bác Dịch tiến lại gần tháo dây cho cô, Thẩm Ninh nhìn vẻ mặt giận dữ của anh.Không hiểu sao trong lòng an tâm đi phần nào.
Bộ dáng giận dữ của anh ít ra luôn khiến cô có cảm giác chân thực hơn bao giờ hết.Ít ra bây giờ cô đã được an toàn.
Lục Bác Dịch chống tay nhìn cô, không nhịn được mà quát lên.
“Vừa lòng cô chưa hả?Muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt tôi đúng không?”
Thẩm Ninh nhìn anh chăm chăm với vẻ mặt vô tội đến đáng thương.”Anh có thể làm tôi bớt sợ hơn không?”
“Cô còn biết sợ?Quán bar là nơi nào chứ?Một vị thành niên như cô còn muốn vào sao?”
Thẩm Ninh cắn răng, thấy Lục Bác Dịch không có ý định nhẹ giọng với mình liền dứt khoát đứng dậy.
“Bỏ đi!”
Cao Hinh cùng mấy người của Lục Bác Dịch cũng chạy ngay vào.Cao Hinh ngay lập tức hỏi han.
“Thẩm tử, cậu không sao chứ?”
Thẩm Ninh lắc đầu.”Mình không sao.”
Trên đường về nhà, Lục Bác Dịch ngồi cùng hàng ghế sau với Thẩm Ninh không nói lời nào.Thẩm Ninh cũng không có ý định làm phiền, mệt mỏi mà dựa đầu vào cửa kính.
Trước khi đến khu đổ nát đó, Lục Bác Dịch đã thử tưởng tượng cảnh bên trong cánh cửa đó.Có thể là một cảnh giằng co la liệt hoặc có thể hơn thế nữa.Nhưng ngay khi cánh cửa đổ xuống, hiện ra trước mắt anh là cảnh một lũ đàn ông nằm bất tỉnh nhân sự dưới chân Thẩm Ninh.
Lục Bác Dịch khẽ động khiến Thẩm Ninh giật mình.
Cô gái này thật ra cũng có chút bản lĩnh.
.....
Thẩm Ninh nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.Cao Hinh gửi tin nhắn đến nói ngày mai nhà trường sẽ tổ chức lễ bế giảng.Thẩm Ninh chắc chắn sẽ quay lại trường, nghĩ vậy cô liền nhắn tin cho Lục Bác Dịch.
[Lục thiếu, ngày mai tôi phải tham gia lễ bế giảng ở trường rồi.Mong anh thành toàn nhé!]
Sáng hôm sau, Thẩm Ninh sửa soạn ra ngoài từ sớm.Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông cao lớn đợi sẵn ngoài đó, cô đề phòng mà lùi lại.
“Anh là?”
Người đàn ông kia cúi đầu.
“Thẩm tiểu thư, Lục thiếu có phân phó.Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của Thẩm tiểu thư trong ngày hôm nay.Mong cô hợp tác.”
Thẩm Ninh xì một cái.Tính cách ép buộc người khác này chỉ có Lục Bác Dịch mà thôi.
Siêu xe dừng trước cổng trường, người vệ sỹ kia cũng biết chừng mực không kè kè theo cô vào trong.
“Thẩm Ninh!”
Thẩm Ninh vừa vào trường được mấy bước đã có người gọi.Là Mã Tư Trịnh cậu bạn cùng lớp với cô.
“Thẩm Ninh, đã lâu không được gặp cậu rồi.”Mã Tư Trịnh trán lấm tấm mồ hôi, nhìn Thẩm Ninh với gương mặt tươi sáng.
“Đừng nói là Trịnh công tử đang thầm thương trộm nhớ tôi đấy nhé!”Thẩm Ninh lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu ta, không ngại ngùng mà vác tay bá cổ Mã Tư Trịnh cùng đi vào.
Người vệ sỹ ngồi trong xe, kéo tấm cửa kính đen ngòm lên, đẩy đẩy gọng kính.Vị Thẩm Ninh này hoàn toàn không để ý vị hôn phu của mình là Lục Bác Dịch nhỉ?
.....
Sau buổi bế giảng, Thẩm Ninh không về ngay mà ở lại trường một lúc.
Mã Tư Trịnh nhìn Thẩm Ninh nửa người dựa vào lan can.Tóc đuôi ngựa được cột cao làm tôn lên dáng người thon thả, nắng nhẹ chiếu lên nửa góc mặt xinh đẹp của cô.Mã Tư Trịnh nghiền ngẫm đến độ đờ đẫn.
“E hèm!”
Thẩm Ninh quay ra, nhìn thấy Mã Tư Trịnh chỉ cười một cái.
“Thẩm Ninh, cậu vẫn chưa về nhà sao?”
“Đợi một lát nữa.”
Mã Tư Trịnh nhìn dáng vẻ vô tư của cô.Không nhịn được mà định nói ra những suy nghĩ mà anh hằng chôn cất.
Mã gia kinh doanh bất động sản nhiều thế hệ.Thẩm Ninh lại là đại tiểu thư của Thẩm gia -gia tộc giàu có nhất nhì thành phố tính đến thời điểm hiện tại.Hai người lại chơi thân, dù có xét ngang xét dọc thế nào đi chăng nữa hai người họ cũng rất hợp đôi.
“Thẩm Ninh, chuyện là...mình thực sự rất thích cậu...Cậu có thể...”
Reng...
Thẩm Ninh còn đang định nghe hết vế sau thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời của Mã Tư Trịnh.
Thẩm Ninh cúi xuống nhìn, là một dãy số lạ.
“Tư Trịnh, thật xin lỗi.Có gì để sau rồi nói, cậu về trước đi.Mình còn có việc, vậy nhé!”
Nói rồi, Thẩm Ninh quay đi.Để lại Mã Tư Trịnh ngượng ngùng đứng đó.
.....
Thẩm Ninh vòng ra sau trường mới bắt máy.Dãy số này cô nhìn rất quen mắt.
“Alo?”
Thẩm Ninh đợi mãi không thấy người trả lời.Vừa đúng lúc cô định tắt máy thì một giọng nam vang lên.
“Đừng để ai biết con đang nói chuyện với cậu.Thẩm Ninh, nghe lời cậu, rời khỏi tầm mắt của tên vệ sỹ đi theo con đi.”