“Anh bạn, có thể đừng cọ nữa không? Rát lắm đấy!” Tạ Cảnh Du được viên cảnh sát một tay vác trên vai, cau có trách mắng hắn.
“Cậu Tạ, là cậu đẩy mà. Tôi đang bất động rồi đây này.” Viên cảnh sát khá chật vật. Một tay đỡ lấy Tạ Cảnh Du, một tay cầm ngọn đuốc để soi đường.
“Ấy, Lão Lục! Thấy hai người rồi!”
Tạ Cảnh Du nhìn về phía trước, chợt thấy Lục Bác Dịch từ đó đi ra. Cũng may do tiếng động, chứ với cái trời tối đen như mực thế này mắt cú cũng chẳng nhìn ra.
“Thiếu tướng Lục!” Vừa lúc đó đám lính cũng cõng nhau chạy về hướng này, ai nấy cũng nhem nhuốc, quần áo rách tả tơi.
“Cô ấy bị thương sao?”
Tạ Cảnh Du nhìn Thẩm Ninh nằm gọn trong tay Lục Bác Dịch, lên tiếng hỏi.
“Có thuốc không?” Lục Bác Dịch đặt cô xuống, nhẹ nhàng để cô dựa đầu vào lồng ngực mình, đầu mày nhíu chặt khi vết thương ở tay cô xung quanh đã bầm tím.
“Tôi có.”
Một tên lính chỉ bị xây xước nhẹ nghe vậy liền tiến lên, lôi từ túi của mình ra một đống thuốc sát trùng và bông, gạc.
Lục Bác Dịch nhanh chóng thao tác. Đám đông nhìn anh sơ cứu, không khỏi kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy một Lục Bác Dịch có hành động dịu dàng và ôn nhu như thế này, đặc biệt là với phụ nữ. Từ khi có người phụ nữ này xuất hiện, bọn họ mới được biết đến cái gọi là “mở mang tầm mắt“.
“Xe còn dùng được không?” Lục Bác Dịch quấn vòng cuối cùng, đắp cho cô mảnh chăn mỏng.
“Đều hư hết rồi.” Viên cảnh sát lắc đầu, gương mặt thống khổ. “Chúng ta chỉ còn cách chờ cứu viện thôi.”
.........
Cao Hinh cùng đám y tá đổi ca trực đêm, ngồi một góc, trò chuyện vui vẻ.
“Hinh Hinh, cảm ơn em! Đây là lần đầu tiên chị đón sinh nhật xa nhà, cũng may mà có mọi người nên mới không cảm thấy cô đơn.” Y tá Phương rưng rưng cảm động, hết lời cảm ơn Cao Hinh.
Cao Hinh xua tay, mỉm cười. “Chị không cần khách sáo. Nếu muốn, sau này vào sinh nhật chị em đều sẽ làm bánh kem để chúc mừng chị được mà.”
Mọi người cười nói vui vẻ, quan hệ của Cao Hinh với những người cùng khoa rất tốt. Hoàn toàn coi nhau như chị em trong nhà.
“Cao Hinh, bánh kem này em làm khéo thật! Mùi vị không tồi nha!” Y tá Phương xắt một miếng bánh đưa lên miệng, vị ngọt tan ngay nơi đầu lưỡi.
“Giáo sư Trương...”
Cao Hinh nghe tiếng của mấy y tá mà đồng lượt quay ra. Trương Nhân đang từ thang máy đi về phía này. Anh có lẽ vừa mới họp xong.
Trương Nhân lướt qua Cao Hinh trong đám y tá.
“Sao lúc nào cũng thấy cô tụ tập thế?”
Cao Hinh lo sợ, vội vàng đứng dậy, còn không quên chùi mép. Cô rất sợ anh sẽ lấy lý do này để trừ lương của cô.
“À...Hôm nay là sinh nhật chị Phương, chúng tôi chỉ bày tiệc chúc mừng thôi. Nhất định không để ảnh hưởng đến công việc đâu.” Cao Hinh vội vã thanh minh.
Ngàn vạn lần đừng nổi giận đó nha!
Trương Nhân quay sang chị Phương, không nóng không lạnh mà nói chúc mừng. “Chúc mừng sinh nhật, chị Phương!”
Y tá Phương khẽ cảm ơn, cô ấy cũng rất sợ tính nghiêm khắc của Trương Nhân.
Cao Hinh đau lòng thay y tá Phương. Giáo sư Trương chúc kiểu này, cũng giả tạo quá đi!
Anh lại nhìn bánh kem đặt trên bàn. Màu sắc tông hồng làm chủ đạo, còn bày đầy hoa quả phía trên, phần kem phết xung quanh mặc dù không được mịn nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến mĩ vị.
Cao Hinh thấy anh nhìn chằm chằm vào bánh kem của mình, cười cười. “Giáo sư Trương, đây là bánh kem tôi làm, anh có muốn thử một ít không?”
“Được.”
“...”
Không phải anh ta không thích bánh kem sao? Cô nhớ rõ lần trước anh ta còn không suy nghĩ bắt cô ném bánh kem đi cho bằng được. Vậy mà bây giờ cô mới chỉ khách khí mời một chút mà đã đồng ý luôn rồi?
.........
Thẩm Ninh bị cơn đau từ cánh tay làm cho thức giấc.
Cô ngồi dậy, phát hiện bản thân ở trong một căn phòng sạch sẽ, đồ đạc điểm qua cũng chỉ có vài đồ dùng cá nhân.
Cảm thấy phần tay trái đau nhức, cô nhìn xuống. Nhíu mày nhìn đống băng trắng bó tròn. Cô khẽ tặc lưỡi, mới chỉ lướt sơ qua thôi cũng đủ biết là ai làm.
Thẩm Ninh vào phòng tắm mới phát hiện ra trên người mình mặc là áo sơ mi của Lục Bác Dịch, phía dưới là chiếc quần bảo hộ màu đen khi cô mặc váy.
Cái này...ai giúp cô ấy nhỉ?
Thẩm Ninh không nghĩ nhiều liền chạy ngay vào nhà tắm. Cả tối hôm qua lăn lộn trong rừng đến giờ tóc đã bết lại, ngứa ngáy khó chịu, không gội chắc chắn không được. Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng xả nước.
Hương thơm thoang thoảng nhanh chóng tỏa ra. Thẩm Ninh thoải mái xả nước, rất nhanh cả đầu đã được gột sạch.
Lục Bác Dịch vào phòng thấy Thẩm Ninh đã không còn trên giường. Anh di chuyển mắt xung quanh, tầm mắt dừng lại trên cánh cửa phòng tắm.
Anh lao lên như một mũi tên, lớn tiếng quát.
“Thẩm Ninh! Ai cho cô đi tắm hả?”
Thẩm Ninh vì đang xả nước nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của anh, vẫn ung dung cầm vòi nước bằng tay trái dội xuống, đôi mắt nhắm hờ hưởng thụ.
“Con mẹ nó! Cô tắm thật đấy à?”
Lục Bác Dịch đầy lửa giận khi nghe tiếng nước chảy không ngừng. Anh giơ chân đạp cửa, cánh cửa vô tội hứng trọn lực đạo của anh mà đổ xuống.
Thẩm Ninh nghe tiếng động mạnh thì giật mình quay lại, Lục Bác Dịch đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.
“Lục Bác Dịch?”
Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết sự việc trước mắt đã bị anh lôi ra ngoài, chân còn chưa kịp lau khô.
“Thẩm Ninh, cô có biết vết thương ngấm nước sẽ bị nhiễm trùng không hả?”
“Tôi biết mà.”
“Biết mà còn đi tắm? Cô chán sống rồi à?”
“Tôi gội đầu chứ đâu có tắm?” Thẩm Ninh giơ giơ tay trái của mình đến trước mặt anh, giọng điệu vô cùng cứng rắn. “Với lại tôi có để tay này bị ngấm nước đâu, anh nhìn xem.”
Tay vừa giơ ra, Thẩm Ninh đột nhiên cảm thấy hối hận. Cái thứ làm cho băng ướt nhẹp thế kia không phải nước thì là gì?
Cô định thu tay lại nhưng Lục Bác Dịch đã túm lấy, gằn giọng.
“Đây là cái gì? Hả?” Âm cuối cao vút, đến cả lực ở cổ tay cô cũng theo đó mà bị siết chặt.
Thẩm Ninh cười ra nước mắt. “Chỉ ngấm một ít thôi mà. Tôi thay ngay là được chứ gì?”
Lục Bác Dịch buông tay, ném hộp y tế lẫn khăn bông vào lòng cô, định xoay người bước đi.
“Đợi đã!” Thẩm Ninh túm lấy tay anh. “Anh giúp tôi đi!”
Người đàn ông không nhúc nhích.
“Lau tóc giúp tôi.” Thấy anh vẫn không có phản ứng, Thẩm Ninh không bỏ cuộc, lắc lắc cánh tay anh. “A Dịch, tôi cũng muốn lắm. Nhưng cái tay này bị thương rồi, có dùng được đâu?!”
Cô đung đưa tay quấn băng, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
“Đi mà!” Tiếng như mèo kêu.
Lục Bác Dịch lựa chọn thỏa hiệp.
Thẩm Ninh cười hì hì, nhét khăn bông vào tay anh rồi xoay người lại.
Lục Bác Dịch lát sau mới cầm lấy, xoa nhẹ từ đỉnh đầu xuống.
“Thiếu tướng Lục!...” Viên cảnh sát đột nhiên mở cửa xông vào, ánh mắt dừng ở chiếc khăn bông trong tay Lục Bác Dịch, đột nhiên không biết mình phải nói gì với anh nữa, ngượng ngùng quay đi.
“Thôi! Tôi quên mất rồi, làm phiền ngài quá!”
Viên cảnh sát đưa tay dụi mắt, anh vừa nhìn thấy cảnh tượng gì vậy?
Lục Bác Dịch lau khô được một nửa cho cô, vừa lúc điện thoại kêu lên, anh nhận máy. Là của Lillan.
“Xong rồi! Cô tự bôi thuốc đi!”
Thẩm Ninh nhìn anh đi về phía ban công, ngoan ngoãn tự thay thuốc.
Lục Bác Dịch nghe điện thoại rất lâu, khoảng mười phút, anh vừa nghe vừa hút thuốc. Nét mặt trầm tư.
Đến lúc quay người lại, cái đuôi bám người đã đứng phía sau lưng anh từ lúc nào.
Anh không bị dọa, chỉ chậm rãi hỏi. “Bôi thuốc chưa?”
“Ừ.” Thẩm Ninh gật gật, mắt dán chặt điếu thuốc đang hút dở của anh, bạo gan mở miệng.
“Lục Bác Dịch, cho tôi thử nó đi!”
Anh nhìn theo ánh mắt cô, lập tức không vui, định vung tay ném đi nhưng bị Thẩm Ninh giữ lại.
“Đi mà! Chỉ một hơi thôi.”
“Không được.”
“Không nhiều đâu. Một hơi thôi. Một giây là xong ngay.”
“Thẩm Ninh! Không là không!”
Anh dứt khoát ném ra khỏi ban công, Thẩm Ninh tiếc nuối nhìn theo, bàn tay giữ anh lúc nãy theo lực ném mà đổ lên người anh.
Cô đang mặc áo sơ mi của anh, mang mùi hương đặc trưng của anh, giờ phút này đang dán chặt lên người anh.
Cả người Lục Bác Dịch như bị điện giật.
Thẩm Ninh lại không hề nhận ra, vẫn cố giãy dụa với theo, thân người không ngừng ma sát vào lồng ngực anh.
Lục Bác Dịch nghiến răng. “Thằng em” của anh muốn tập thể dục rồi!