Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 64: Chương 64: Ám Dạ Đột Kích




Tô Vãn cố gắng mở hai mắt.

Thấy rõ khuôn mặt tròn xoe của A Chích, nàng lập tức bật dậy, túm lấy đầu A Chích, “Ngươi dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy sao? Được lắm.. Ngươi vừa nói gì với ta? Cái gì mà Tô Trang xong đời rồi? Hả?”

A Chích đạm mạc liếc mắt nhìn Tô Vãn, tao nhã liếm liếm bộ lông của mình, hừ hừ hai tiếng, không có ý sẽ trả lời Tô Vãn.

Tô Vãn mím môi, lắc đầu. Tiểu tử này càng lúc càng lớn mật rồi, nàng chỉ chỉ vào mi tâm của nó, “Có chuyện thì mau nói đi, ta thực muốn biết mi nghĩ mình còn có thể nhàn nhã như vậy sao?”

“Hừ… Trừ ngươi ra, vẫn còn có người chịu cho ta ăn uống. Như công chúa ngu ngốc kia chẳng hạn..” A Chích cao ngạo quay đầu, phát huy thú tính vô cùng nhuần nhuyễn.

Tô Vãn xoay người nhảy xuống nhuyễn tháp, nhìn nhìn đồng hồ nước, đã qua giờ Tý rồi, sao Việt Băng Ly còn chưa trở về? Đi ra khỏi tẩm điện, liền thấy Hồ Nhất đang cung kính khom người, “Vương phi nương nương, ngài đã tỉnh rồi ạ? Vương gia bị Hoàng Thượng tuyên vào cung lúc nửa đêm, nói là vì việc nạp phi. Vương gia phân phó cho tại hạ bảo vệ ngài thật tốt…”

Tô Vãn đáp một tiếng, phất phất tay, “Ngươi đi xuống đi, ta không cần ngươi bảo hộ, hơn nữa đã qua giờ Tý rồi. Mau đi nghỉ ngơi đi…”

Hồ Nhất khẽ kêu một tiếng, khó xử cúi đầu, nhưng không có ý tứ sẽ rời đi. Đúng lúc này.. xa xa truyền đến một hồi âm thanh hỗn loạn, giống như có người đang đến gần, Hồ Nhất che trước người Tô Vãn, cảnh giác quay đầu lại, “Ai?”

Không thu được đáp án mình muốn, Hồ Nhất liền quay đầu nói với Tô Vãn một tiếng, sau đó lập tức chạy đến nơi phát ra âm thanh. Tô Vãn xoay người trở lại tẩm điện, lập tức thay vào một bộ váy dài bình thường, đầu tóc xõa tung, sau đó men theo cửa sau của tẩm điện chạy ra ngoài.

Nhảy xuống đất…

Sớm đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ ở một bên, Tương Tư vén rèm xe lên, lập tức mang ra các loại công cụ dịch dung, đồng thời hạ thấp giọng, “Tô Trang nửa đêm đột nhiên bị tập kích, lúc này phần lớn sát thủ đã rút lui. Vì bảo mật, Tô Trang đã bị hủy. Nhưng Tiếu Bạch vẫn đang bị một đám người đuổi giết, nếu không nhờ có A Chích phát hiện, chỉ sợ…”

Nói đến đây, Tương Tư ngừng lại một lát, bởi vì nàng cảm giác được trên người Tô Vãn đang tản ra sát khí không thể tới gần, lạnh lùng như tuyết. Tay nàng nhanh nhẹn hoạt động, dịch dung ra một khuôn mặt khác, trên trán vẽ một con bướm nhỏ, khuôn mặt bị che lấp một nửa đằng sau khăn.

Xe ngựa chạy nhanh xuyên qua màn đêm. A Chích không biết xuất hiện từ đâu, ngáp một cái thật dài, nói như không có việc gì, “Tô Vãn, nếu ngươi đánh không thắng người nọ, thì tốt nhất là chết đi.. Như vậy, ta có thể quang minh chính đại đi theo công chúa ngu ngốc kia.”

Tô Vãn nghe, khuôn mặt cũng không nhìn ra phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nói một câu, “Đế vương cổ đại qua đời, đều có phi tần tuẫn táng chôn cùng. Ngươi với ta chủ tớ tình thâm, chắc chắn ngươi sẽ thay ta tới Hoàng Tuyền đúng không?”

“Hoàng Tuyền? Tô Vãn, ngươi nghĩ thật hay!” A Chích liếc trắng mắt, ung dung ngồi trên tiểu tháp uống rượu.

Xe ngựa chạy thẳng tới Tô Trang, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, chỉ thấy Tô Trang một mảnh hỗn độn. Đế vương chính là Đế vương, bất động thanh sắc mà hủy diệt cửa hàng nàng tỉ mỉ thành lập, thù này không báo, nàng không tên là Tô Vãn nữa!

Tung người nhảy lên ngựa, kéo dây cương, thúc ngựa chạy nhanh như bay. Dựa vào khứu giác bén nhạy, nhanh chóng tìm đến chỗ Tiếu Bạch. Lúc nàng vừa thúc ngựa vào rừng cây ở phía tây ngoại ô, liền xuất hiện một giọng nói, “Ta nói.. Vãn Vãn cô nương, thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi! Ngọc mỗ nghe nói ở đây sẽ có trò hay, không nhịn được liền đến..”

Tô Vãn không rảnh nghe Ngọc Vô Ngân lải nhải, lập tức thúc ngực chạy thẳng vào rừng. Một tay nắm dây cương, một tay đặt lên ám khí bên hông, nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, nàng mơ hồ có thể thấy được thực lực của đối phương. Thắt lưng nàng bị đau, nếu như cứng rắn so chiêu, tuyệt đối sẽ thất bại, như vậy thì chỉ có thể dùng trí!

Nghĩ như vậy, nàng lập tức ghìm dây cương lại, nhảy xuống ngựa, tay cầm trường kiếm, bước từng bước tới gần hiện trường đánh nhau. Hai mắt híp lại, cảm giác thị huyết lan tràn trong đêm tối. Người tới có thân thủ cực nhanh, hơn nữa, chiêu thức có quy củ, bộ pháp trầm ổn. Đánh tay đôi, Tiếu Bạch có phần yếu thế hơn một chút. Xung quanh có mười mấy tên hắc y nhân, thân hình giống nhau, nhìn qua liền biết ngay là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Việt Huyền Tẫn thật đúng là để mắt đến nàng, đối phó với Hữu tướng đại nhân cũng chưa dùng tới sát thủ, hiện tại lại lấy ra dùng với nàng…

Ti bỉ! Hạ lưu!

Vù vù…

Thừa dịp gió thổi, ngân châm nhanh chóng được phóng ra.

Đầu lĩnh nhận ra sự tồn tại của Tô Vãn, liền làm ra một động tác thủ thế, mười mấy tên hắc y nhân lập tức ngăn lại công kích từ ngân châm của nàng. Đối phương thật cường đại! Năng lực này nàng chưa từng gặp qua ở thế kỷ 21. Một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng nàng…

Không thể!

Tuyệt đối không thể thua tên tiểu nhân ti bỉ kia được! Tuyệt đối không!

Ngân châm lại phóng ra, đồng thời trường kiếm cũng kích động bay lên giữa không trung, mười mấy tên lập tức bị dính chiêu. Tuy rằng đã hết sức chống đỡ, nhưng đối phương vẫn bị thương không ít.

Từng bước tiêu sái đến gần, cô gái như bước ra từ địa ngục, toàn thân cao thấp đều lộ ra tia thở tử vong. Trước giờ Tiếu Bạch chưa từng thấy Tô Vãn tức giận như vậy bao giờ! Rốt cuộc trong chuyện này còn có khúc mắc gì nữa?

“Hủy Tô Trang của ta, không thể tha thứ!” Trường kiếm chấm đất, lá khô, bụi đất lập tức xoay tròn quanh thân kiếm, phát động một hồi ám khí mới. Vẫn ẩn nấp ở một bên xem kịch vui, Ngọc Vô Ngân không nhịn được chậc chậc hai tiếng, “Nữ tử này tức giận lên cũng có hương vị như vậy.. Không tệ, không tệ…”

Đột nhiên…

Toàn bộ sát thủ đều chịu khống chế của Đầu lĩnh, thấy nàng lại ra tay công kích, nhưng chưa thấy hắn đứng im, sát thủ chẳng khác nào rối gỗ đứng đằng sau, không có chỉ thị, bọn họ không thể hành động.

Ý cười trên khóe miệng Tô Vãn càng thêm sâu, nàng khẽ nâng mắt, tóc đen bay lên, điểm mũi chân, trường kiếm xé gió hung hăng đánh về phía Đầu lĩnh! Một tiếng hô vang lên, toàn bộ sát thủ phía sau đột nhiên dương kiếm xông đến…

Tô Vãn cả kinh lui về sau mấy bước, thời điểm kiếm của nàng đâm vào ngực Đầu lĩnh thì kiếm của sát thủ cũng đồng thời đâm vào thân thể của nàng…

Nhưng vì sao nàng lại không thấy đau?

Một chút cũng không hề đau…

Minh Hoàng quét mắt nhìn bốn phía, tầm mắt lập tức bị một vật thể trắng tuyết nhiễm máu đỏ tươi hấp dẫn.

Tô Vãn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đến khi đoạn đối thoại trên xe ngựa vang lên bên tai, tiểu tử béo này lại đỡ một nhát kiếm thay nàng!

“A Chích!” Một tiếng gọi trầm thấp thống khổ tràn ra khỏi cổ họng.

Quang mang trong mắt Minh Hoàng hầu như không còn nữa, mà hóa thành hai đốm lửa tập trung trên người Tô Vãn, cả người nàng run lên, hốc mắt lại là ấm áp.. Chua chát chất đầy lồng ngực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.