Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 69: Chương 69




Chương 69.1

Tô Vãn lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâu Thương Trạch, nghe được tiếng xin lỗi này của hắn, cũng không có lộ vẻ cảm động chút nào: “Ông cũng cùng nói xin lỗi với người mẹ đã chết, ông cũng nói xin lỗi với Nhị nương... Mà không phải ta ...”

Lâu Thương Trạch vẻ mặt đau lòng, cuối cùng nặng nề nhắm hai mắt lại, trong đáy mắt tất cả đều là thống khổ, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, ông ta dũng mãnh thiện chiến, cuối cùng lại rơi vào tình trạng này. Tại sao ông ta lại buồn đau như vậy?

Đây là trời cao trừng phạt ông ta sao?

“Vãn Vãn ...”

Mắt Tô Vãn cũng không nhìn ông ta, mà lạnh lùng vô tình nói: “Tối ngày đó, Tiểu Triệt đã chạy đến nói cho ta biết, hắn muốn trở thành một người mạnh, hắn muốn bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ... Ha ha, đứa trẻ làm cho người ta đau lòng biết bao, mới tám tuổi đã nỗ lực học tập các loại võ công, chỉ vì muốn bảo vệ mẹ ruột của mình, Nhị nương lúc này, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

“Đúng ... Thật xin lỗi ...”

Tô Vãn bỗng dưng xoay người, trợn to cặp mắt nói: “Ông không cần một tiếng gọi ta Vãn Vãn, bởi vì căn bản ông không xứng.”

Tâm tình Lâu Thương Trạch kích động nhìn Tô Vãn, nỗ lực chống lên thân thể một lần nữa, cũng không có sức lực, không ngừng điên cuồng run run, còn kịch liệt ho khan, một cái một cái kéo tới hai vết thương giống như muốn tê liệt.

“Khụ khụ ... Giúp ta chiếu cố Ôn ... khụ ... phốc ... Ôn Bội...” Một ngụm máu tươi màu đỏ nhanh chóng trào ra, ông ta hấp hối nhìn ng con gái trước mặt. Nhưng mặc dù ông ta hối hận nư thế nào, cũng không thể giành được sự tha thứ của con gái.

Tô Vãn híp lại cặp mắt nhìn bộ dạng chật vật còn sót lại một hơi tàn của ông ta, trong lòng cứng rắn như đá, thì ra Lâu Vãn cũng hận người cha này, bởi vì nàng không có một chút cảm giác đau lòng nào.

Đi tới bên cạnh Lâu Thương Trạch, đem một viên thuốc nhét vào trong miệng ông ta, nhanh chóng phong bế các huyết mạnh chính, tàn nhẫn nói: “Ta sẽ không để cho ông chết nhanh như vậy. Sẽ không. Ta sẽ để cho ông rõ ràng, bộ mặt thật của mẹ con Úc thị. Lâu đại Tướng quân, ông cả đời lừng lẫy, người nào thật sự tốt với ông, ông cũng không phân biệt được, ông thật uổng làm người.”

Dứt lời.

Quyết tuyệt khoát áo rời đi.

Lâu Thương Trạch kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, dược lực tan ra, ông ta phảng phất cảm giác được nhiệt độ đã mất đi của mình đã trở về chút xíu, nhưng Tô Vãn đã phong bế hai huyệt đạo chính của ông ta, cho dù ông ta giữ lại cái mạng này, cũng là lay lắt thở.

Ông ta không oán không hận ...

Thân thể nặng nề ngã lại giường hẹp, hai mắt nặng trĩu nhắm lại, máu thông lưu khắp toàn thân, sức lực thân thể hình như bắt đầu có, rốt cuộc Tô Vãn để lại cái mạng này của ông là hận, hay là không nhẫn tâm, ông ta cũng không biết.

Tô Vãn đi ra khỏi Chính Uyển, bước nặng nề đi ở trên đường mòn, đầu óc vô cùng nặng nề, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm một chút, trước mắt có một chút đau buồn. Quả nhiên Lâu gia không phải là một nơi cần hướng tới.

“Hì hì ... Nương, cái đồ trang sức đeo tay đó thật là đẹp mắt, nương nói Hoàng thượng có thích con đeo cài đồ trang sức đeo tay này sao?” Lâu Nghiên và Úc thị từ bên ngoài trở về, đang đi ở cổng vòm, hớn hở nhìn bản vẽ đồ trang sức đeo tay.

Úc thị vui vẻ vỗ tay của nàng ta: “Hoàng thượng gặp qua ngươi, nhất định là thích, mới nạp ngươi làm phi, nếu không làm sao lại vô duyên vô cớ nạp ngươi làm phi. Ngươi nghĩ đi, ngươi vào cung là lập tức làm phi, cô nương nhà người ta dù có khuynh thành, vào cung nhiều nhất cũng chỉ làm tần. Nữ nhi của Úc thị ta, dĩ nhiên không người nào có thể địch nổi.”

Tô Vãn nghe thấy thế, thật lòng cảm thấy buồn nôn. Thật muốn đi tới, đạp một cước, hung hăng giẫm ở lòng bàn chân.

Lâu Nghiên vui mừng ứng một tiếng, lúc ngước mắt lên mới thấy Tô Vãn vừa từ Chính Uyển ra ngoài, mặt liền biến sắc, nhìn chằm chằm Tô Vãn: “Tại sao ngươi vẫn ở đây, vương phủ không có vị trí của ngươi sao?”

Tô Vãn âm thầm cười lạnh, đây chính là buổi sáng được thế, liền cáo mượn oai hùm, thật là làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm. Bình tĩnh nhếch khóe miệng, đi tới bên cạnh Lâu Nghiên, nhìn những thứ bản vẻ kia, cười khanh khách nói: “Nghe nói Hoàng thượng thích nhất Lâm phi thanh nhã, Vân phi khéo léo khả ái, cũng không thấy qua vị nào dùng qua đồ trang sức Tuyệt Sức phường. Bổn Vương phi cũng hiểu biết, Tuyệt Sức phường từ trước đến nay lấy phong phú, khoan thai làm chủ.”

Lâu Nghiên nghe xong lời của Tô Vãn, hoài nghi nhìn bản vẽ một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như hậu phi thật rất ít dùng đồ trang sức của Tuyệt Sức phường. Nhưng chuyện đó can hệ gì đến nữ nhân này, nhăn mày nhẹ trừng một cái: “Mắc mớ gì tới ngươi, nếu không người nào dùng, như vậy Bổn cung liền mở tiền lệ đi.”

Tô Vãn nhún nhún vai: “Đích tỷ tính thẳng, dám đổi mới, Hoàng thượng nhất định sẽ thích. Phải không? Đại nương.”

Theo tính tình cẩn thận của Úc thị, Tô Vãn càng giúp bà ta, bà ta sẽ cảm thấy có quỷ, cho nên đồ trang sức của Tuyệt Sức phường này, họ nhất định sẽ dùng. Ưỡn ngực, đứng ở bên cạnh Lâu Nghiên: “Nghiên phi nương nương là đặc biệt, cùng những thứ phi tử hậu cung kia, dĩ nhiên là không giống như vậy. Hoàng thượng tự nhiên thích.”

“Dạ. Nhị nương cùng đích tỷ nói phải. Vãn Vãn thụ giáo, canh giờ không còn sớm, bổn Vương phi phải về vườn, gặp lại.” Nói xong Tô Vãn cười khanh khách, liền tiếp bước qua cổng vòm rời đi.

Lâu Nghiên sau khi nhìn Tô Vãn rời đi, lôi kéo bàn tay Úc thị nói: “Nương, nữ nhân này ngày ngày đếu hướng trong cung đi, không chừng nàng ta nói là sự thật, con đã gặp Thái hậu một lần, đồ trang sức bà ấy dùng đều là cung đình chế tạo, hơn nữa đặc biệt đơn giản.”

Úc thị âm thầm nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng đè lại tay Lâu Nghiên nói: “Tô Vãn hận mẹ con chúng ta, làm sao có lòng tốt giúp đỡ mẹ con chúng ta như vậy, đừng sợ. Đồ trang sức này, nương thật không tin Hoàng thượng sẽ bởi vì một cái đồ trang sức mà không thích ngươi.”

“Vậy cũng được. Nữ nhi khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đối có thể ngăn chặn những thứ lão nhân hậu cung kia. Đúng không. Nương....” Lâu Nghiên mơn trớn gò má của mình, ngượng ngùng cúi đầu nói.

Úc thị ấn nhẹ trán Lâu Nghiên: “Thật không biết xấu hổ. Trở về trong vườn đi.”

“Vâng ...”

Tô Vãn nghe được tiếng bước chân của hai người đi xa, mới từ chỗ tối đi ra, khóe miệng vui vẻ sâu hơn, mang theo một chút giảo hoạt, quả nhiên nàng đoán không sai. Nếu như nàng không có nhớ lầm, Tuyệt Sức phường chính là làm đồ trang sức trong cung dùng, vốn là thu nhập vào trong cung, sau đó bởi vì dính vào chuyện của Hi phi nương nương, sau đó liền bị trục xuất khỏi hoàng cung, bởi lấy lại danh tiếng, giúp đỡ một ít quan lại quyền quý chế tạo đồ trang sức, cũng may chuyện trong cung, không có tin đồn ra ngoài cung.

Lần trước nàng xuất giá, Ôn Bội tìm Tuyệt Sức phường cho nàng, nhưng nàng một lần cũng không dùng, nguyên nhân chính là nàng vô ý trong miệng Đức Lâm nghe được chút tin đồn về Tuyệt Sức phường này.

Bước đầu tiên, liền xem ngươi ngã thật hoa lệ như thế nào đi. Thái hậu, nhất định là không thích Hi phi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ đương kim Hoàng thượng, hơn nữa bà lại cùng Hoàng thượng âm thầm hỗ trợ nhau, tự nhiên Lâu Nghiên cũng không thể được Thái hậu thích.

Người đàn bà này không thích gì đó, như vậy người kia nhất định sống cũng không tốt, bởi vì nàng đã từng là cái đinh trong mắt bà ấy, suýt nữa bỏ mạng.

... ...... ...... .......

Chuyện Lâu Thương Trạch tỉnh lại, đã truyền khắp cả phủ Tướng quân, quá trình đại phu khám và điều trị toàn diện. Xác định vết thương của ông ta đã không đáng ngại, chẳng qua là có thể phải nằm vính viên ở trên giường, không thể giống như một người bình thường, đi lại thoải mái, cũng không thể cầm lên binh khí nữa.

Tô Vãn nghe Lâu Thương Trạch tỉnh lại, theo Ôn thị đi xem mấy lần, liền đi trở về vương phủ.

Xe ngựa lung la lung lay, làm cho người ta buồn ngủ, đầu của nàng giống như hết sức nặng nề. Dựa vào bàn nhỏ, không có cảm giác ngủ thiếp đi, đến vương phủ, Tương tư gọi mấy tiếng, nàng mới tỉnh lại.

Chân trước nàng mới bước vào cửa lớn vương phủ, cũng cảm giác được không khí cả vương phủ không đúng lắm, hơn nữa còn có một loại dự cảm không tốt. Nàng nhíu nhẹ lông mày, cảnh giác nhìn bốn phía một chút.

Không có người ...

Một tiếng mắng nhiếc bén nhọn lại từ phía sau lưng vang lên: “Lâu Vãn. Cái người đàn bà nhẫn tâm này, rốt cuộc mẹ con chúng ta thiếu ngươi cái gì?”

Tô Vãn xoay người lại, liền thấy Nguyên thị mặt đầy tức giận, kích động chỉa về phía mặt nàng mắng to. Nàng buồn cười nhếch lên khóe miệng: “Có ý gì? Nguyên phu nhân, ngươi là dì của Vương gia, có chuyện gì trở lại vương phủ hãy nói, chớ ở cửa lớn làm cho người ta chê cười đi.”

Nguyê thị kích động bước lên bậc thềm gạch, kéo tay Tô Vãn cứng rắn đem cả người nàng túm đến bình phong ở cổng trước, kéo lớn giọng chất vấn: “Ngươi tại sao lại nhẫn tâm như vậy, làm chuyện xấu, còn phải làm bộ tốt quan tâm tới mẹ con chúng ta. Lâu Vãn, cái người ác nữ lòng dạ rắn rết này.”

Sắc mặt tương tư phát lạnh, nhìn Nguyên thị: “Nguyên phu nhân, có cái gì hiểu lầm thì nói rõ ràng, chớ đem tội danh không có đổ ở trên người Vương phi, đắc tội Vương phi bị oan, ngươi đảm đương không nổi.”

“Nàng ta lấy tiền thu mua sơn tặc giả bộ cướp bóc, kì thực muốn hủy con gái của ta, hủy danh dự của nàng, không để cho nàng có thể gả cho Thất Tướng quân.” Nguyên thị trừng lớn cặp mắt, hận ý đầy mặt, dường như có loại hung hăng muốn bóp chết Tô Vãn.

Chương 69.2

Tô Vãn nghe nói vậy, cũng rất tỉnh táo, có nhiều thâm ý a một tiếng: “Ngươi nói ta muốn hại Cẩm Tố cô nương, vậy ngươi cho một lý do, tại sao bổn Vương phi lại muốn hại Cẩm Tố cô nương? Chẳng lẽ bổn Vương phi ghen tỵ nàng ta gã chỗ tốt? Hoặc là bổn Vương phi cùng Thất Tướng quân có tư tình gì à?”

Nguyên thị lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi ghen ghét ta đã từng oan uổng ngươi, cho nên ngươi muốn thừa dịp này trả thù, đầu tiên là giả bộ tốt bụng với Cẩm Tố, chỉ muốn sau này làm chuyện xấu, không có ai hoài nghi ngươi, chuyện này, ta sẽ không bỏ qua.”

“Cho dù ngươi bỏ qua, Lâu Vãn ta cũng sẽ không bỏ qua. Đời này ta không có bị người vu oan qua. Tự ái, danh dự Lâu Vãn ta, tuyệt đối không chịu nổi nửa điểm ô nhục.” Tô Vãn lớn tiếng, ngôn từ sắc bén.

Nguyên thị hung tợn trừng Lâu Vãn: “Chuyện này, ta đã bẩm báo Vương gia, ta tin tưởng Vương gia sẽ cho ta một giải thích hợp lý.”

Tô Vãn hừ lạnh một tiếng: “Trong sạch là trong sạch. Ngươi có bẩm báo đến chỗ Hoàng thượng, bổn Vương phi cũng là người không sợ không chính đáng.” Dứt lời, vén áo dài xoay người tiến bước Chính Uyển của Vương phi.

Tương tư bận rộn theo sau, thấy sắc mặt nàng cực kỳ khó nhìn, lập tức nói an ủi: “Vương phi, chuyện này nhất định có người hãm hại ngài, chớ có tức giận, bị chọc tức thân thể của mình, huống chi bây giờ ngài còn đang mang hài tử.”

Chân Tô Vãn đột nhiên dừng lại, nhìn Tương tư, hỏi: “Ngươi tin tưởng bổn Vương phi sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao? Đơn giản là không giải thích được.”

Tương tư không chút ngĩ ngợi, kiên định nhìn Tô Vãn: “Nương nương luôn luôn ân oán rõ ràng, mẹ con Nguyên thị mặc dù quá đáng, nhưng người tuyệt cũng sẽ đem trinh tiết của một cô gái ra đùa giỡn, Tương Tư tin tưởng ngài.”

Tô Vãn “ừ” một tiếng, lại cứng rắn nhếch lên khóe miệng, chợt hướng về phía Hồ Nhất nói: “Nói cho Vương gia, ta đã trở về.”

Hồ Nhất như bị làm khó tiến lên, ôm quyền nói: “Nương nương, Vương gia đã để cho Tả Diễm nhắn cho ngài, nói khi ngài trở lại, lập tức đến Thư Uyển, Vương gia chờ ngài ở đó, có chuyện muốn hỏi ngài.”

Tô Vãn sau khi nghe, trong lòng nảy ra một trận co rút đau, thái độ của hắn là gì? Cố ý sao? Lông mày như nhíu chặt lại một chỗ, hướng về phía Hồ Nhất nói: “Nói cho Vương gia, bổn Vương phi mệt mỏi, để cho hắn tự mình tới phòng ngủ, nếu không vậy thì kiếp này cũng đừng gặp.”

Tương Tư nhìn thấy lúc này Tô Vãn đang nói lẫy, lập tức cho Hồ Nhất một ánh mắt, nói: “Nói thân thể nương nương không thoải mái, hình như trên đường trở về bị động thai khí.”

Tô Vãn cũng không có phản bác lời của Tương Tư, mà đi thẳng xuyên qua hành lang đến nơi ở của mình.

Tương Tư trở lại vườn, lập tức để cho Thủy Nguyệt đem nước tới đây, lại tự mình rót trà đưa đến trước mặt nàng: “Nương nương, dùng trà đi, nếu ngài thường tức giận, sau này tiểu thế tử cũng sẽ thường cau có.”

Khóe miệng Tô Vãn nở một nụ cười không được tự nhiên, mình là thế nào đây? Tại sao lại tức giận lớn như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự yêu Việt Băng Ly, cho nên khi hắn không tin mình, mình liền hận hắn ?

Không phải.

Tuyệt đối không phải.

Người đàn ông kia nói muốn bảo vệ nàng cả đời, tại sao lại đột nhiên không tin mình, cái lời hứa chó má gì, tất cả đều là chuyện hoang đường, lừa gạt trẻ con ba tuổi. Tô Vãn nàng đường đường là sát thủ vô tình nhất thế kỷ 21, lại tin thứ chuyện hoang đường này.

Đơn giản chính là mất mặt xấu hổ.

SHIT !

Càng nghĩ càng cảm thấy tức, cuối cùng phiền não đem một quyền đánh vào trên bàn nhỏ, bởi vì lơ đãng dùng nội lực, bàn nhỏ trực tiếp bị cắt thành mấy mảnh.

Tương Tư bị dọa cho sợ kinh hãi, tính khí của nương nương không khỏi quá lớn một chút, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng là bình thường. Nếu đổi lại là mình, cũng tức giận, chuyện không giải thích được đột nhiên đổ trên người mình, hơn nữa phu quân của mình lại không tin mình.

Nàng hết bận chuyện nhà mẹ, chạy về, cỡ nào mệt mỏi, mới vừa vào cửa đã bị người chỉ vào mặt chửi mắng, lại còn phải đi gặp vị phu quân đại nhân kia. Theo như tính tình cao ngạo của nương nương, tuyệt đối là không chịu được.

Tô Vãn trở lại đã nửa ngày, Việt Băng Ly cũng không qua thăm một cái, ngay cả bữa tối cũng không muốn ăn cùng nàng . Nàng ngồi ở phòng khách, nhìn một bàn món ăn ngon, tức giận lạnh nhạt: “Vứt sạch toàn bộ đi. Bổn Vương phi không đói bụng ...”

Tương Tư ách cảm thấy, múc một chút cháo ngân nhĩ đến trước mặt nàng: “Nương nương, ít nhiều gì cũng ăn một chút. Nếu không ăn, thân thể không khỏe, thì làm sao bây giờ?”

“Không ăn, đem đi đi. Ai cũng không được tới quấy rầy ta, ta muốn nghỉ ngơi.” Tô Vãn đẩy tay Tương Tư ra, phiền não đứng lên, đi vào sương phòng nằm xuống nghỉ ngơi.

Tương Tư thở dài một hơi, để cho Thủy Nguyệt và A Bích thu dọn. Nàng ở ngoài điện đi tới đi lui, trông đi nhìn lại, cũng không có thấy bóng dáng Việt Băng Ly, lần này nàng càng thêm sốt ruột. Lúc chợt nghĩ đến cái gì ...

Liền đi Thư Uyển, ở bên ngoài Thư Uyển may mắn đụng phải Tả Diễm, nàng cản đường đi của Tả Diễm, nói: “Vương gia có ở bên trong không? Cái chuyện của Nguyên tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hôm nay nương nương vừa về tới vương phủ, liền bị Nguyên phu nhân chỉ vào mặt mà mắng chửi, bây giờ vẫn còn chư nguôi tức giận.”

Tả Diễm mím môi, hai tay ôm quyền, nhìn Thư Uyển một chút, thấp giọng nói: “Tương Tư cô nương, cô không phải là để cho nương nương tới đây một chuyến đi. Chuyện này là Vương gia tự mình động thủ tra, đúng là trong tay sơn tặc tìm được tín vật của nương nương, cho nên chuyện này ...”

Tương Tư vừa nghe, tức giận, ngẩng đầu nhìn Tả Diễm cao giọng nói: “Tả hộ vệ, ngươi là có ý gì? Vương phi nương nương là ai, ta và ngươi không rõ ràng lắm sao? Chuyện Nguyên tiểu thư, Vương phi nghe nói liền chạy tới, còn tự mình bôi thuốc cho Nguyên tiểu thư, ngài ấy mặc dù không phải thánh mẫu gì, nhưng dầu gì cũng là một người ân oán phân minh. Chủ tử hồ đồ, người làm cũng hồ đồ theo sao? Ngu xuẩn.”

Tả Diễm bị Tương Tư mắng như vậy, đỏ mặt, làm khó ách một tiếng, nói: “Ta không có cách nào tin tưởng Vương phi nha. Bây giờ vô cùng xác thực, chính là có đến nơi của Hoàng thượng, cũng là lỗi của Vương phi nương nương. Cho nên Tương Tư, hãy khuyên Vương phi thật tốt, hoặc là đến tìm Vương gia, thì chuyện đó có thể xoay chuyển. Nguyên phu nhân cũng không muốn đem chuyện làm ầm ĩ, chuyện dù sao cũng liên quan đến trinh tiết, truyền ra ngoài, Nguyên tiểu thư sẽ ...”

Lời Tả Diễm còn chưa nói xong, Tương Tư đã trực tiếp cắt đứt: “Ngươi có ý gì nha. Là để cho Vương phi tới đây nhận sai sao? Không có cửa, không có làm, cũng chưa có làm, tại sao muốn nhận sai. Đàn ông các ngươi đầu cũng bị lừa đá sao? Lại ngu xuẩn như vậy, không biết trả lại trong sạch cho nương nương, lại chỉ muốn nương nương nhận sai. Chuyện như vậy ta sẽ không làm. Ta đứng ở bên phía nương nương.”

Dứt lời ...

Thẳng thừng liền trừng Tả Diễm một cái, xoay người rời đi.

... ...... ...... .........

Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn vẫn không thấy Việt Băng Ly tới đây, Nguyên thị lại đi lên náo loạn mấy lần, Tô Vãn tức giận quá, một phát bắt được tay Nguyên thị, nói: “Đi thôi. Vào cung, tìm thái hậu. Để cho Thái hậu chủ trì công đạo, chuyện này bổn Vương phi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”

“Tốt. Vào cung thì vào cung.” Nguyên thị một lòng muốn thay con gái mình lấy lại công đạo, chẳng qua bà ta không nghĩ tới chính là, Việt Băng Ly lại không nhúc nhích, nếu Tô Vãn đề cập đến trước Thái hậu phân xử, như vậy đi thì đi.

Tô Vãn vào cung trước, để cho Tương Tư lên tiếng hỏi mấy người ... hình dạng của đám sơn tặc kia, cuối cùng để cho Hồ Nhất làm người trói đám sơn tặc đó vào cung.

Sau nửa canh giờ.

Rốt cục cũng tới Dực Khôn cung, Thái hậu vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, nhìn thấy Tô Vãn tới đây, mừng rỡ kéo qua tay của nàng : “Thế nào hôm nay lại cùng Nguyên phu nhân đến xem ai gia, bất quá sắc mặt của ngươi không tốt lắm, có phải không chiếu cố tốt cho mình.”

Tô vãn lùi về phía sau từng bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Mẫu hậu, Vãn Vãn tới đây là tìm mẫu hậu làm chu thay con dâu, nhà mẹ con dâu xảy ra rất nhiều chuyện, nói vậy Thái hậu cũng biết. Hôm qua phụ thân mới tỉnh lại, Vãn Vãn cũng mới rảnh rỗi trở lại vương phủ, vậy mà vừa vào cửa, liền bị Nguyên phu nhân chỉ vào mặt mà mắng, nói Vãn Vãn cố ý thu mua sơn tặc đi ô nhục Nguyên tiểu thư, không để cho nàng ta thuận lợi gả cho Thất Tướng quân.”

Thái hậu vừa nghe lời này, kinh ngạc quái dị nhìn Nguyên thị: “Nguyên phu nhân, chuyện này nói thế nào. Vãn Vãn ở Lâu gia bề bộn loay hoay không được, hơn nữa nàng đang mang hài tử, sao lại sẽ làm ra chuyện thất đức như vậy. Coi như chuyện này cũng có nguyên nhân, theo giáo dục của Lâu gia, Vãn Vãn cũng không thể làm chuyện này.”

Nguyên thi già dặn kinh nghiệm chạy đến bên cạnh Thái hậu kích động nói: “Thái hậu nương nương, dân phụ tuyệt đối không có oan uổng Lâu Vãn, bởi vì Vương gia đã tra rõ chuyện này, trong tay sơn tặc có thư Lâu Vãn gửi bọn hắn, hơn nữa đúng là đồ của Lâu Vãn.”

Thái hậu sau khi nghe thế, nhìn Tô Vãn, còn chưa lên tiếng, Tô Vãn bỗng dưng đứng lên, nhìn Nguyên thị nói: “Như vậy, hôm nay ta sẽ ở trước Thái hậu chứng minh sự trong sạch của mình, Lâu Vãn ta tuyệt đối sẽ không chịu oan ức vì người.”

Dứt lời, cho Tương Tư một ánh mắt, nàng ta lập tức hướng về phía Hồ Nhất nói mấy câu, hồi lâu sau, Hồ Nhất cùng Hồ Nhị kẹp lấy lão đại sơn tặc đi tới trên đại điện, Tương Tư lạnh giọng nói: “Ngươi nói Vương phi nương nương của chúng ta cho ngươi tiền, để ngươi đi ô nhục Nguyên tiểu thư, như vậy ngươi nói một chút là Vương phi nương nương tự mình tới, hay tìm người đi tới?”

Thủ lĩnh sơn tặc liếc mắt nhìn Tương Tư, suy nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng: “Nàng ta tự mình tới, nói không muốn mượn tay người khác.”

Tương Tư tiếp tục hỏi: “Như vậy, Vương phi nương nương của chúng ta, hiện tại có ở trên đại điện, nhận rõ.”

Đao Ba Nam liếc mắt nhìn Tương Tư, lại liếc nhìn Tô Vãn, lại nhin Thái hậu một chút, lại nhìn hướng tương Tư, chợt lắc đầu: “Không có...”

Sắc mặt Thái hậu bỗng chốc thay đổi, nhìn chằm chằm sơn tặc, không chút khách khí tiến lên, hỏi: “Người biết Vương phi nương nương hình dạng thế nào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.