Thái hậu nằm trên nhuyễn tháp ấm áp, một thân phục trang uốn lượn, nhìn Tô Vãn bước tới trước mặt, tay mang đôi hộ giáp hình đồi mồi(Ari: Cái này bạn không biết >.<) vô cùng thân thiết cầm bàn tay mềm mại của nàng, như đang dò xét nàng hay không thật sự đang ở trước mặt, giọng điệu giống như mẫu thân hòa ái, thân thiết hỏi “ Ai gia nghe nói, ngày đại hôn xảy ra chuyện, Vãn Vãn gặp chuyện không may,ai gia nghe tin rất lo lắng, giờ cũng an ổn.”
Việt Băng Ly nghe, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng, Tô Vãn mặt ngoài cũng bình tĩnh vô cùng, ôn thuận đáp lại “ Đa tạ mẫu hậu quan tâm, Vãn Vãn không sao, về sau chắc chắn hiếu thuận Thái Hậu”. Lời nói của nàng đầy thâm ý(Ari:Theo kiểu ẩn dụ của Tiếng Việt đó), một bên Việt Băng Ly không rảnh đi phân tích thâm ý trong lời của nàng , nhưng Thái Hậụ nghe vào tai lại hiểu rõ.
Nữ tử này hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt nàng, hơn nữa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện với nàng, xem ra không gióng như lời đồn.Nghĩ đến đây, nàng đối với hoàng tức này coi như vừa lòng. Cẩn thận suy tư, cũng thấy có vài chỗ không đúng, Lâu Thương Trạch có thể đem đại nha hoàn Tương Tư trong phủ làm nha hoàn hồi môn, đồng thời đồ trang sức châu báu đều là trân phẩm số một số hai trong kinh thành.
Vị phế vật tiểu thư này rốt cuộc có chỗ nào lợi hại, có thể thu thập Lâu Thương Trạch, khiến con trai nàng cưới nàng ta, có năng lực chạy trốn được sự truy sát của Băng Tuyết , thực lực này tuyệt đối không thể coi thường. Nếu ở bên người trợ Ly nhi, như vậỵ thiên hạ này?
Tô Vãn nhìn Thái Hậu một bộ mặt âm trầm, liền thấy chán ghét, tay mềm mại hơi hơi buông lỏng, lui ra phía sau từng bước “Mẫu hậu, Vãn Vãn cảm thấy khí sắc người không tốt lắm, ở nhà trước có học qua một ít phương pháp mátxa, không biết ngài có không làm cho Vãn Vãn thay ngươi thư giãn một chút.”
Thái Hậu nghe được, hơi kinh ngạc,lập tức vui sướng “Tốt, ai gia nhìn Ly nhi thay ai gia cưới một nương tử như thế nào chăm sóc hoàn mỹ Hoàng tức trở về.” khi nói chuyện tự mình kéo nàng đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống.
Tô Vãn ngón tay dài tinh tế nhẹ nhành đặt tạy trên vai cùng trên đùi Thái Hậu, nàng thích ý nhắm mắt lại hưởng thụ, A Chích lẳng lặng cùng đứng một bên, hoàn toàn không biết sao Tô Vãn sao lại làm thế? Nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt Việt Băng Ly, vị đại chủ tử này tựa hồ không quá thích Tô Vãn đối với Thái Hậu như vậy.
Này hoàng gia quan hệ thật phức tạp đi…
Ngón tay Tô Vãn chạm vào gân cốt Thái Hậu, mơ hồ cảm nhận được nàng cũng không có nội lực, hẳn là không tập võ, nhưng cốt cách lại có chút kỳ quái.Chẳng lẽ trường kỳ giống Lâu Vãn như vậy, tập nội lực, hộ thể?
Thái Hậu này thật không đơn giản a, nhìn nàng sống sót, thái độ đại chuyển biến.Mặc kệ là như thế nào, thù này nàng nhớ kỹ, chuyện phải làm, vẫn phải tiến hành.
Việt Băng Ly vẫn đứng yên phía trên điện, sắc mặt khó coi đến cực điểm, thúc ngươi không nói được lời nào, trảo qua Tô Vãn, đạm mạc quăng một câu “ Nhi thần có việc, trước cùng Vãn Vãn hồi phủ, ngày khác có thời gian lại đến thỉnh an mẫu hậu, cáo từ”. Dứt lời , lập tức túm Tô Vãn đi ra khỏi đại diện, A Chích lập tức cũng thở phì phì lao theo ra, còn không quên nhảy đến trên bàn bắt lấy một quả táo mới rời đi.(Ari: Bé đúng là không quên đồ ăn :)) )
Trên xe ngựa, Tô Vãn lặng lặng không nói một câu,Việt Băng Ly sắc mặt cũng khó chịu đến cực điểm, Tô Vãn thấy hắn trừ biểu tình ôn hòa, lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận. Hắn là sinh khí, do nàng hướng mẫu thân hắn ân cần? Vẫn là hắn mục tiêu không có đạt tới, phỏng chừng là điều này đi, mẫu tử hai người này cũng không là cái thứ tốt đẹp !
A Chích nhàn nhã ở trong xe ngựa cắn quả táo, một chút cũng không nhìn một đôi vợ chồng khiến mình rùng mình. Một bên Tương Tư, cúi đầu nhìn A Chích cắn quả táo, lại một mặt lo lắng Tô Vãn cùng Việt Băng Ly.
Trơ lại Vương phủ, Tô Vãn trở về biệt viện của mình, Việt Băng Ly đi thư phòng, không liếc nhìn đối phương đến một cái, cũng không nói với nhau một câu nào.Tô Vãn ngồi lặng lẳng phía trên cửa sổ, nhìn hồ nước trong vườn, chuồn chuồn lượn trên mặt nước.
Tương Tư mang Mai Tử trà đến trước mặt nàng “Vương phi nương nương, quá mấy ngày nữa là ngày lại mặt, về chuyện ám sát, đã tra lúc trước là một đám sát thủ của Úc thị lão gia do đại phu nhân phái đến.Một đám sau, không thể truy tìm, bọn họ sử dụng binh khí cùng dược vật, chiêu thức không phải Trung Nguyên chúng ta, phỏng chừng là người ngoại tộc.
Tô Vãn nâng ly trà sứ men xanh, nhấp một ngụm ngọt ngào Mai tử trà, một mặt nghiền ngẫm những lời Tương Tư nói, mặt khác suy nghĩ các chuyện khác, bỗng nhiên ngoắc tay gọi A Chích. Tiểu hồ ly tâm không cam lòng, không tình nguyện tiêu sai bước đến trước mặt nàng để nàng chà đạp.
“Úc thị lão gia lũng châu?” Tô Vãn thanh âm trầm thấp, không cảm giác gì cảm xúc.
Tương Tư vuốt cằm “Đúng vậy,đại phu nhân là đích nữ lũng châu Tri phủ, Úc thị gia tộc cao thấp, nhiều thế hệ làm quan, bất quá đều là quan văn, hơn nữ không quá ngũ phẩm.Úc thị gả cho tướng quân đại nhân, có thể nói là Quang Tông Diệu Tổ một hồi.”
Tô Vãn nga một tiếng thật dài, Tương Tư tiếp tục nói tiếp “Từ lũng châu xuất phát đến kinh đô,lộ trình ước chừng cần tám canh giờ, qua lại liền cần đến một ngày,Vương phi nương nương, người tính…”
“Tư liệu Tề, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.Đúng rồi trà không sai, Vương phi thưởng ngươi, uống đi, trong lòng cũng ngọt ngào,Thuận tiện nói cho Thủy Nguyệt,ta muốn ngủ trưa, ai cũng không được quấy rầy, Vương gia cũng không ngoại lệ!” Tô Vãn mắt liếc qua ngoài cửa sổ nhìn bóng hình xinh đẹp.
Núp phía sau cửa sổ Nguyên Cẩm Tố cảm giác được Tô Vãn nhìn chăm chú, lập tức tránh, Tương Tư muốn đuổi theo, Tô Vãn vươn tay ngăn cản “Nhìn nàng một cái, xem nàng muốn làm cái gì.”
“Dạ, Vương phi”
Tương Tư ly khai biệt viện, Tô Vãn dựa người vào tiểu tháp, thanh âm miễn cưỡng “A Chích, nói một chút đi, ngươi hôm nay có thu hoạch gì?”
“Được uống Mai tử trà sao” A Chích sở vấn, đối với chén sứ men xanh đựng Mai tử trà thèm nhỏ ba thước dãi.
Tô Vãn âm thầm động thủ, tự mình cầm ly trà, đổ lên trước mặt nó, A Chích thích thú uống một ngụm, thẳng đá đầu “Ê ẩm, thật sự là chua,ta chán ghét hương vị..”
“Ngu xuẩn!” Tô Vãn ngạo nghễ nhìn bộ dáng quẫn bách, thản nhiên quăng ra hai chữ.
A Chích cả người lông dựng đứng lên, cao ngạo phản bác “Tô Vãn, ngươi là ác nhân,Ta không thích trà này, ta muốn đổi, ta muốn rượu ngon! Nếu không, hừ hừ..”
Tô Vãn không vui, tiểu hồ ly này còn muốn uy hiếp nàng, hôm nay tâm tình không tốt, đứa nhỏ này cũng thật không có mắt, cư nhiên hướng họng của nàng mà chạm vào.Ánh mắt âm lãnh nhìn A Chích, làm cho người ta có loại cảm giác không lạnh mà rét run.
A Chích cảm thấy nàng tức giận, quơ quơ tiểu móng vuốt “Tô Vãn,Thái Hậu kia là kẻ thù ngươi, thời điểm nàng nhìn thấy ngươi, thực kinh ngạc, nhưng lại suy nghĩ ngươi cư nhiên còn sống trơ về.Nhất định không đơn giản, hơn nữa nàng tựa hồ đối với ngươi cải biến thái độ, muốn ngươi trợ đại chủ tử đoạt..”
Câu nói kế tiếp A Chích chưa nói xong, Tô Vãn đã muốn dừng lại.Thái Hậu này nếu giống như nàng đoán , quả thực chính là ghê tởm.Nàng không thích Việt Băng Ly,cũng không thích nàng ta.Muốn giúp bọn họ đoạt quyền, cũng có thể muốn một chút đại giới.(Ari: Chắc anh Ly không xấu thế đâu,chỉ có bà Thái hậu ảo tưởng sức mạnh thôi)
Nghĩ đến đây, thân duỗi một cái lười thắt lưng “A Chích, qua mấy ngày nữa theo ta về nhà mẹ đẻ, có rượu ngon đủ cho ngươi dùng.Ta ở tướng quân phủ,là tứ tiểu thư!”