Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 21: Chương 21: Khép lại lòng người tối tăm






Đáy mắt Lâu Thương Trạch mang theo nghi hoặc đồng thời càng nhiều phần quỷ dị. Nữ nhi này, hắn không để tâm lâu lắm rồi, hiện tại phát hiện càng ngày càng không giống với trước kia, tựa hồ đã bắt đầu chậm rãi giãy khỏi lòng bàn tay của hắn.

Trong lúc suy tư, không khỏi có chút đau đầu. Nên bảo trụ, vĩnh viễn bảo trụ.

Tô Vãn nhìn biểu tình của Lâu Thương Trạch, tươi cười bên khóe miệng giảm đi, ngồi vào xe ngựa, mệt mỏi dựa vào thành xe, tiến vào giấc ngủ. Trong lúc đó, nàng cảm giác được phụ thân đem áo choàng khoát lên người mình, còn nói một câu nhẹ nhàng phiêu đãng: "Kinh diễm giống y như nàng ấy năm đó."

Tám chữ ( nguyên văn 8 chữ mà ghi câu cú cho dễ đọc ) ngắn ngủn như lạc vào tâm trí của nàng, dâng lên một cỗ cảm giác kỳ dị, khó chịu! Cho là phản ứng bản năng của Lâu Vãn đi! Mẫu thân của Lâu Vãn này rốt cuộc là một nữ tử khuynh thành như thế nào? Vì sao Lâu Vãn lúc đó tình nguyện mình bị khi dễ, cố tình giấu diếm chuyện mình có nội lực?

Trên người Lâu Vãn có rất nhiều bí mật mà nàng không thể cởi bỏ, Lâu Vãn, Tô Vãn nàng nếu thay thế cô sống sót, như vậy tôi sở hữu hết thảy trên người của cô, tự nhiên cũng sẽ hoàn toàn đón nhận, bao gồm : cừu nhân của cô, người cô thương, cô yêu!

Ngày kế Lâu Thương Trạch đã đem chuyện muốn đem Tương Tư làm nha hoàn hồi môn cho Tứ tiểu thư tuyên bố xuống, toàn quý phủ trên dưới hoàn toàn khiếp sợ không thôi. Tương Tư là đại nha hoàn, là chủ tử của toàn bộ tỳ nữ cao thấp trong Vương phủ. Nhu thuận, trí tuệ, hơn nữa võ nghệ cao cường, có nàng ở đây, quả thực tương đương ở trong vương phủ chiếm một vị trí chủ yếu.

Hiện tại...

Lại bị một Tứ tiểu thư không được sủng ái mang đi .

"Mấy ngày gần đây Tương Tư ở lại Lâm Thủy Uyển hầu hạ Tứ tiểu thư đi. Mặt khác, trước đó vài ngày ta sẽ sắp xếp của hồi môn, châu báu thêm gấp đôi, biết không?" Nhìn Tương Tư đứng ở một bên nói xong, lại nhìn về phía Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân hiểu được vuốt cằm, "Hiểu được, thiếp thân nhất định sẽ hảo hảo để ý, lão gia không cần lo lắng." Nhị phu nhân tươi cười điềm đạm, thời điểm nhìn về phía Tô Vãn, đặc biệt ôn nhu: "Vãn Vãn, buổi chiều để cho Thủy Nguyệt đến ta nơi của ta chọn đồ, thích gì ta sẽ cho người mang đến."

Tô Vãn nhu thuận cười duyên nói: "Phiền toái Nhị nương, Vãn Vãn vô cùng cảm kích."

"Nha đầu ngốc, người một nhà không cần khách khí như vậy." Nhị phu nhân sống ở tướng quân phủ giỏi nhất chính là bo bo giữ mình, bởi vì với bà con là tất cả. Vị Tứ tiểu thư này lúc đầu không ai thèm quan tâm tới, lúc này lại được tướng quân ưu ái như thế, thủ đoạn cũng không phải bình thường, nịnh hót nàng như thế nào đây? Chỉ cần nàng ấy không đánh chủ ý lên bà, lên con bà là được.

Giờ ngọ thiện, cực kỳ ấm áp, thoải mái. Trên bàn thiếu đi hai người, đại phu nhân và Lâu Nghiên, Lâu Thương Trạch có chút không quen, nhìn về phía nhị phu nhân, "Từ ngày mai để cho đại phu nhân đến chính sảnh dùng bữa đi."

"Vâng, lão gia."

Nghe vào tai Tô Vãn, đập vào mắt nàng, nguyên lai vị tướng quân đại nhân này cũng là ngườ để ý tình cảm vợ chồng. Úc Tiêm Tiêm, cũng chính là đại phu nhân, tốt xấu cũng được gả cho hắn, sinh hạ cho hắn hai nữ nhi, tuy rằng không có sinh hạ con nối dòng, nhưng cũng là vợ chồng son, như thế nào cũng có một chút cảm tình.

Trở lại Lâm Thủy Uyển, Tô Vãn nghĩ ra một chủ ý, từ lúc đến thư uyển của Lâu Thương Trạch để thương lượng sự tình. Sau khi quyết định, tảng đá trong lòng nàng rốt cục cũng hạ xuống, chỉ chờ buổi tối liền ra tay, như vậy Tiểu thủ lĩnh chính là quân cờ trong tay nàng.

Trở lại Thủy Uyển, vừa vặn thấy Thủy Nguyệt cầm đồ lại đây, thản nhiên nhìn vài lần, nhìn về phía Tương Tư: "Tương Tư, ngươi giúp ta chọn xem, chỉ cần không mất lễ tiết, là có thể hết! Mấu chốt nhất là thể diện, tuyệt đối không thể làm mất mặt phụ thân."

Tương Tư hiểu ý nói: "Tứ tiểu thư cứ yên tâm đi, Nhị phu nhân vì người mà tìm thợ làm trang sức nhưng đồ đệ của đại sư phụ này lại tư chế trong phòng ở ngoài hoàng cung. Tay nghề siêu quần, nghe Nhị phu nhân nói vì thỉnh vị sư phụ này đến, mất không ít công sức."

Tô Vãn nghe vậy, có hứng thú đáp một tiếng, nhìn Tương Tư vỗ vỗ vai nàng: "Tương Tư luôn tâm lý làm cho bổn tiểu thư cũng thán phục nha, chỗ Nhị phu nhân đợi lát nữa ta sẽ tự mình đi qua. Ở lại vẽ cái này cho ta đi."

Tương Tư gật đầu, thi lễ: "Nếu về sau Tương Tư là tỳ nữ của Tứ tiểu thư, đương nhiên một lòng vì Tứ tiểu thư lo lắng."

Tô Vãn nghe xong lập tức kéo tay nàng, ghé vào bên tai, "Lâm Thủy Uyển này trừ bỏ A Bích, Thủy Nguyệt còn có ngươi chiếu cố, Lâu Vãn ta vô cùng cảm kích."

Tương Tư nghe Tô Vãn nói vậy, cảm thấy chấn kinh một phen, thật không ngờ Tứ tiểu thư như vậy cư nhiên sẽ để ý một tỳ nữ như thế, nhưng lại là nha hoàn thân phận thấp ở tướng quân phủ. Thủy Nguyệt từng cùng theo nàng ấy hơn mười năm, chưa bao giờ vứt bỏ nàng ấy,yên lặng thay nàng ấy thừa nhận không ít chuyện ( ý là bảo kê, nhận lỗi dùm í) . Vị tiểu thư này mỗi một thứ đều luôn để ý trong mắt như vậy, hơn nữa còn biết cảm ơn. Thật sự là đáng giá để Tương Tư nàng nguyện dùng cả đời làm tùy tùng.

Tô Vãn nhìn biểu hiện thất kinh của Tương Tư, rời khỏi Lâm Thủy Uyển. Tới uyển của Nhị phu nhân, nàng hơi sửng sốt một chút, không giống uyển của đại phu nhân xa hoa như vậy, vô cùng đơn giản, cây anh đào đủ loại, gió thổi qua, còn có một loại mùi thơm ngát đặc phản phất trước mặt.

Tỳ nữ Hàm Thúy bên người Nhị phu nhân nhìn thấy nàng đến, có chút sợ hãi khom người: "Tứ tiểu thư, Hàm Thúy lĩnh mệnh dẫn người đến chính đường."

Tô Vãn ừ một tiếng, nhìn Hàm Thúy, hẳn là một trong hai nha hoàng bên người Nhị phu nhân đi, Thanh Tú là người nội liễm, tính tình cùng Nhị phu nhân giống nhau. Khiến Tô Vãn nhớ tới một câu, người đáng sợ không phải người hung hãn, mà thường thường chính là người che giấu sâu đậm ( aka hồ ly ).

Nhị phu nhân tựa hồ thật không ngờ Tô Vãn lại tự thân lại đây, sai người pha Bích Loa Xuân ( một loại trà cao cấp rất nổi tiếng lúc ấy ), vô cùng thân thiết kéo tay nàng qua ngồi vào nhuyễn tháp, "Vãn Vãn để cho Thủy Nguyệt tới là được rồi, sao là tự mình lại đây?"

"Vãn Vãn nghe Tương Tư nói, biết được Nhị nương vì hôn sự Vãn Vãn lo mọi chuyện rất vất vả, thật cảm động, Vãn Vãn từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, tuy rằng gọi người là Nhị nương, lại luôn cảm thấy thiếu thốn một tý gì đó, không biết Nhị nương có thể đáp ứng thu Vãn Vãn làm nữ nhi không? Phụ thân nơi đó, ngài không cần lo lắng, Vãn Vãn sẽ làm hắn gật đầu." Tô Vãn mâu quang khinh chuyển, con ngươi như lưu ly làm cho người ta thấy đẹp đến kỳ dị.

Nhị phu nhân nghe Tô Vãn nói như vậy, kinh ngạc nhảy dựng lên, bất khả tư nghị ( không thể tin được ) che miệng, "Tứ tiểu thư, tài hoa hơn người, Nhị nương nào có..."

"Nhị nương, người cũng không kém người khác đâu, ngươi thay phụ thân sinh con trai trưởng cho tướng quân phủ, lại là chủ mẫu đương gia, công lao không nhỏ, người lại tự coi nhẹ mình nữa rồi." Tô Vãn sáng sớm liền hỏi thăm hết thảy mọi chuyện, vị Nhị phu nhân này đến từ gia đình thương gia, hơn nữa là gia đình tài phú giàu có nhất Giang Nam. Nàng ấy thế nhưng thật sự là người nội liễm, nhân cơ hội mọi người lợi dụng lẫn nhau. Nàng che giấu thâm sâu như vậy, như vậy đối với mình mới có lợi, địch nhân cũng ít để ý đến. Lại nói, sau này nàng gả vào Vương phủ, cũng không đến mức rơi vào kết quả không có mẫu thân đỡ đầu.

Tuy rằng nàng ( Tô Vãn ) không thèm để ý này nọ, nhưng Lâu Vãn để ý, nàng ấy là một người cổ đại chân chính, nàng ấy muốn có một hôn lễ thật long trọng.

Nhị phu nhân kinh ngạc ngồi bất động, có chút câu nệ nhìn Tô Vãn, "Vãn Vãn, chuyện này vẫn nên thương lượng lại đi, ta đến từ một gia đình thương gia, có mẫu thân như vậy, ngươi không có bao nhiêu tác dụng. Ta không nghĩ..."

Tô Vãn nghe được lời của nàng ra, phút chốc hiểu được, thương gia tại quốc gia này địa vị rất thấp đến không thể thấp hơn. Căn bản chính là đối tượng cho quý tộc nhà cao cửa rộng ức hiếp, nếu không với tiền tài của Ôn gia, làm sao có thể cam tâm để cho nhị phu nhân Ôn Bội làm trắc phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.