Tô Vãn nhanh chóng điều chỉnh nội tâm đang xao động của nàng lại. Thờ ơ nhìn Ngọc Vô Ngân xé mở váy dài Lưu Vân của mình, tự mình rửa sạch vết thương, dùng ngón trỏ và ngón giữa đè ở vết thương trên cánh tay, khẽ dùng lực đè xuống, di chuyển nội lực, máu đen từ miệng vết thương chảy xuống. Cách giải độc này vô cùng độc đáo, Tô Vãn chưa từng thấy qua nên nghi ngờ hỏi: "Đây là cách giải độc đặc biệt của Linh Cung các người sao?"
"Ừ, là phương pháp độc môn được tổ sư lưu lại. Bây giờ đừng nói chuyện, ta cho nàng uống thuốc, có thể là sẽ đau một chút. Cố nhịn xuống nha." Mặt của Ngọc Vô Ngân như bạch ngọc, hai mắt hẹp dài, quả nhiên khuôn mặt mông lung đó giống nhau như đúc. Nếu như không phải là hắn, có thể nàng đã chết chìm ở trong nước rồi.
Nàng đứng lên phân tích rõ ràng, từ lần đầu tiên vừa mới bắt đầu gặp hắn, người nam nhân này liền biết được thân phận của mình như biết mình giả trang làm đồ vô dụng vậy. Nhưng mà hắn cứu nàng là xuất phát từ mục đích gì? Cố ý? Hay là vô ý? Ở thời đại xa lạ này, căn bản nàng không biết phải tin tưởng ai. Việt Băng Ly cưới nàng, ở bên ngoài thì vô vùng cưng chìu, thực ra là muốn lợi dụng nàng để chọc tức Thái Hậu. Nếu nói tớ phụ thân kia thì ông ta khiếp sợ khi thấy năng lực của nàng, nịnh nọt nàng bằng mọi cách. Trước kia người nam nhân này và nàng đã có nhiều lần trùng hợp, không biết là xuất phát từ mục đích gì đây. Nàng không biết, thầm nghĩ muốn rời đi thật xa.
Đau...
Một loại đau đớn kim châm muối xát truyền khắp toàn thân, nàng liền cắn môi dưới. Mặc dù nàng là sát thủ, đã gặp qua nhiều sóng gió, đã thể nghiệm qua vô số đau đớn. Nhưng mà việc xuyên qua đến cổ đại này đã mấy tháng, vẫn luôn sống trong an nhàn, ngay cả thân thể cũng chậm chạp đi không ít.
Sau khi đã băng nó xong, Tô Vãn nhảy vọt xuống từ giường nhỏ, hai mắt khoá chặc ở trên người của Ngọc Vô Ngân: "Tại sao lại cứu ta? Tại sao ngươi biết ta ở nơi này? Ta muốn một câu giải thích hợp lý."
Ngọc Vô Ngân ngồi vào trước bàn tròn gỗ Lê Hoa, cầm lấy ấm tử sa đổ ra một ly trà, nhàn nhạc đứng lên: "Vương phi nương nương, bản công tử cứu người, người không nói được một tiếng cảm ơn mà còn quay sang chất vấn ta."
Ánh mắt Tô Vãn sáng lên rồi nhẹ chuyển, khoá ở trên người Ngọc Vô Ngân thật sâu, bỗng nhiên lấy ra ba tờ phân phiếu, đặt ở trước mặt hắn. Không nói tiếng nào xoay người bước xuống lầu các. Ngọc Vô Ngân nhìn ba tờ ngân phiếu ở trên bàn, cười nói thất thanh: "Đêm đã khuya, thân thể của người đang bị trọng thương, hơn nữa Lãm Nguyện Các kia đang vây quanh đỉnh Linh sơn ở trong kinh thành, người cảm thấy người có thể rời đi sao?"
Tô Vãn lại làm như không nghe thấy, đi ra Lãm Nguyệt Các, đi ra khỏi cầu treo, xoay người nhảy lên ngựa của mình. Lúc chuẩn bị thúc ngựa rời đi, thì Ngọc Vô Ngân lại bỗng nhiên huýt gió một tiếng, ngựa hí lớn, tung chân lên cao, bất an và cuồng bạo.
SHIT! Tô Vãn khẽ âm thầm nguyền rủa, không vui kéo dây cương, cố gắng kiểm soát con ngựa. Ngọc Vô Ngân là người canh giữ ngựa ở trong cung, hình như cũng không phải là vô dụng, cho dù nàng giãy giụa như thế nào, vẫn không thể chế ngự con ngựa như cũ. Vết thương trên cánh tay phải nứt ra, cực kỳ đau đớn. Nàng không vui nhảy xuống đất, nhìn chằm chằm vào Ngọc Vô Ngân ở trên lầu gác đối diện, mặt lạnh liếc qua, tay trái bỗng chốc nâng kiếm lên, cứng rắng vẽ một đoạn trên cầu treo.
Ầm ầm...
Cầu treo đứt gãy, toàn bộ ván gỗ, dây thừng đều rơi hết xuống vách đá, mặt lạnh của cô liếc nhìn qua Ngọc Vô Ngân, "Ngươi cứu ta, ta cho ngươi bạc, chúng ta không ai thiếu nợ ai! Đây chính là hậu quả mà ngươi đã đụng tới ngựa của ta." Nói xong, thì ôm cánh tay bị thương đi.
Tô Vãn nghiêng ngã lảo đảo xuống Linh Sơn, trên đường đi không thấy ai, vết thương lại càng phát đau. Gió mùa hẹ nóng bức quất vào mặt, mồ hôi chảy ra dán vào trên trang phục dạ hành màu đen của cô thật chặc. Lòng của cô rất phiền não và bất an.
Lúc này trên đường có một vật trắng như tuyết xông vào mắt nàng, tim đập mạnh và loạn nhịp ở trong thân thể của nàng ngơ nhác nhìn A Chích đang đứng giữa đường, lại đột nhiên làm ra vẻ không thấy, đi qua trước mặt của A Chích, "Ta chết, ngươi lại xuất hiện thì thật tốt, có thể thuận tiện đốt pháo hoa ăn mừng, từ nay về sau không còn ai hành hạ ngươi nữa."
"Tô Vãn, ngươi là nữ nhân cực phẩm. Nếu như lúc này ngươi muốn cầu cạnh ta, thì tại sao ngươi lại không cho ta một chút thái độ cầu xin nào vậy?" A Chích nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vãn một cái, lúc nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay của nàng, liền cản đường đi của nàng, lạnh giọng phân phó, "Ngồi xổm xuống!"
Tô Vãn quật cường liếc nhìn nó một cái, tiếp tục đi vòng qua. Bóng lưng hơi run rẩy, rõ ràng là bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn ở đây tức giận. Đây chính là Tô Vãn, Tô Vãn quật cường. Lòng tự ái lớn hơn tất cả, nếu như cùng chung sống với nàng ít, thì thật sự không thể phát hiện được nàng là hạng người gì. Tính cánh không thẳng thắng, lại đắp đê khắp nơi, thậm chí đối với bất cứ người nào cũng đều một lòng dè chừng. Đây có lẽ là bản tính sinh tồn đi. Không có ba mẹ thương yêu, lại bị chồng lợi dụng, những người xung quanh đều vì năng lực của nàng mà thay đổi thái độ. Làm sao nàng có thể không giả trang, làm sao có thể không đắp đê đây.
A Chích tung cả người nhảy đến trên đầu vai của Tô Vãn, đứng đấy nói nhỏ, "Đừng nghĩ chỉ có mình là vạn năng, núi cao còn có núi cao hơn. Bây giờ thân thể của người từ đầu tới cuối đều không tốt như trước kia. Người vạn năng không phải nuôi một ngày là thành, người có thể hay không làm người ta bớt lo một chút. Được rồi, thương thế của người, ta sẽ trị liệu cho người, nhưng tốt hơn hết là nên tĩnh dưỡng, không được phép vọng động như vậy hiểu chưa?"
Tô Vãn không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng không gợn sóng, nhưng ở trong lòng lại xúc động một mảnh. Vào lúc này lại có một con vật quen biết chưa thường xuất hiện lại quan tâm mình, rốt cuộc ở thời đại xa lạ này có người nào đáng tin? Nàng không biết...Nhưng mà Tô Vãn nàng không cần phải dựa vào bất luận người nào, nhất định một ngày nào đó cuộc sống của nàng ở thời đại xa lạ này sẽ trở nên giàu có, ngạo nghễ.
Trở lại Vương phủ, Tương Tư nhìn thấy Tô Vãn bị thương thì làm cho công việc trong thiên điện lu bù lên, vừa múc nước thay nàng lau người, vừa chịu khó làm cái này rồi tới cái kia. Tô Vãn kinh ngạc nhìn, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: "Ta không sao rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Đừng có quấy rầy ta, biết không?"
Tương tư nhìn nàng đầy bụng tâm sự, cũng không hỏi, nhu thuận lui ra khỏi sương phòng, lúc nhìn thấy A Chích, thì khẽ buông lỏng một hơi. Mỗi lần nương nương gặp phải chuyện ngoài ý muốn, A Chích luôn ở bên cạnh nàng. Nó và nương nương rất thân thiết, thậm chí vượt qua cả nàng. Dù sao tâm của động vật không phức tạp như tâm của người.
Tay của Tô Vãn hữu ý vô ý mơn trớn bộ lông trên đỉnh đầu của A Chích, giọng nói nặng nề hỏi, "A Chích, muốn uống rượu ngon không? Ta sẽ kêu tương tư lấy cho ngươi. Mấy ngày nay ngươi ở bên ngoài có bị người ta ăn hiếp không?"
A Chích ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vãn, ngáp dài một cái, lại yếu ớt nhắm hai mắt lại, "Ta rất buồn ngủ, có gì hãy để ngày mai nói đi, tốt nhất người nên tĩnh dưỡng đi! Là người bệnh thì nên có bộ dáng của người bệnh."
Tô Vãn a một tiếng, một đêm lăn lộn khó ngủ, một là đến từ cánh tay đang đau nhức của nàng, hai là đến từ nội tâm đang hỗn độn của nàng.
Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, thân thể của Tô Vãn đã khỏi hẳn, bởi vì có A Chích ở đây, mặc dù nó chỉ là một con thần thú nghiêm ấn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Như thế nào thì cũng có một chút bản lãnh. Ba ngày này, nàng trải qua vô cùng bình yên, mẹ con Nguyên thị cũng có tới đây nhìn một chút, đại khái là xem thử nàng sống hay chết. Nghe nàng ngã bệnh, nhất định là rất tò mò.
Nhưng mà Việt Băng Ly lại chưa từng qua đây, nàng từng có chút nghi ngờ nhưng sau đó lại thấy không đáng. Hắn ta nhìn nàng hay không nhìn thì có quan hệ gì? Một người đàn ông đã từng lợi dụng mình thì có cái gì đáng mà để ở trong lòng
Mới năm giờ chiều, đột nhiên A Chích mang về một bức mật hàm, nói là chim bồ câu đưa tới, thư thì giữ lại còn chim bồ câu thì đã vào bụng của nó. Khi Tô Vãn nghe thì khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên, điểm nhẹ chóp mũi của nó nói, "Đồ sống mà cũng muốn ăn, nếu muốn ăn thì để ta kêu Tương Tư nấu cho ngươi."