Gió nhẹ phất qua hai má, Đức Lâm lui ra phía sau từng bước, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Vãn tâm không nhịn được rơi lộp bộp một trận.
Tô Vãn bình tĩnh ngồi xuống, hạ mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn ly trà, nghe Đức Lâm trả lời nhất thời cũng không hé răng nói lời nào, một lúc sau mới phát ra một tiếng đơn giản, “Ách… Cái kia.. Ta…”
“Ha ha… Làm sao có thể chứ? Đường đường là Việt vương sẽ không có khả năng làm như vậy, lời vừa rồi của Lâu Vãn thỉnh công chúa điện hạ không cần để trong lòng.” Tô Vãn gần như cắn răng, bình thản nói.
Đức Lâm thấp thỏm lo âu ngồi xuống, nhìn Tô Vãn nói, “Cho dù ca ca thật sự là muốn diễn trò cũng không thể không để ý thân thể của mình, chạy tới cứu ngươi được. Chuyện ca ca không thể bị thương, chính ca ca biết rõ nhất. Cho nên, Lâu tứ tiểu thư, ngươi vẫn là không cần…”
“Phốc… Công chúa điện hạ, người nghĩ nhiều rồi. Ta không sao.” Tô Vãn cười tươi như hoa, lông mi cũng cong hết lên, con ngươi sáng như lưu ly rốt cuộc che giấu cảm xúc gì bên trong, công chúa dĩ nhiên là không biết.
Đức Lâm kêu lên một tiếng thật dài, nhưng vẫn còn chút lo âu, ánh mắt gắt gao khóa trên người Tô Vãn, ảo não cực kỳ, sớm biết thế này nàng sẽ không nói nhiều như vậy. Nếu khiến ca ca cùng Lâu Vãn có hiềm khích thì tội của nàng cũng quá lớn đi. Ca ca ở dân gian vốn đã phải chịu nhiều đau khổ rồi. Nàng thật hối hận a…
Tô Vãn tựa hồ là nhìn ra tâm sự của Đức Lâm, nha đầu này nghĩ cái gì trong đầu đều viết hết trên mặt, nếu không phải có Thái Hậu bảo hộ, có lẽ đã sớm bị người khác tính kế.
Được nuông chiều nhưng không hư hỏng, tâm địa nói chung vẫn là thiện lương. Tô Vãn tháo ngọc bội bên hông ra nói, “Công chúa, ngọc bội này làm từ Điền Ngọc tốt nhất, có hiệu quả an thần. Người mang theo bên người đi.”
Đức Lâm vừa thấy ngọc bội quý giá, nghĩ Lâu tứ tiểu thư ở phu tướng quân không được sủng ái, ngọc bội này chắc phải rất quan trọng. Lắc đầu, “Không cần, đó là của ngươi mà.”
“Bảo người cầm thì cầm đi.” Tô Vãn ném ngọc bội vào tay Đức Lâm, liền xoay người đi tới Thái Y viện. Nàng biết nha đầu này về sau sẽ đứng về phía mình.
Đức Lâm nắm chặt ngọc bội, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tô Vẫn, có chút khiếp sợ nhướn mi. Nữ tử Lâu Vãn này, vì sao có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy? Sảng khoái hơn cả võ tướng trong triều, lại không có chút tính khí tiểu thư quan gia.
Ánh Tuyết quốc coi trọng võ thuật, tiểu thư, thiếu gia nhà quan đều tập võ, hơn nữa quan võ ở Ánh Tuyết quốc chiếm đa số so với quan văn. Trong truyền thống của cổ đại, nữ tử không ra khỏi nhà, nam tử lấy học hành đỗ đạt Trạng Nguyên làm vinh dự. Nhưng quốc gia này lại lấy võ nghệ làm vinh dự. Nữ tử cũng có thể vào triều, ra chiến trường. Người người đều kiêu ngạo nắm vũ khí trong tay xông pha thế giới.
…..
Trên đường tới Thái Y Viện, Tô Vãn trùng hợp gặp Việt Băng Ly, “Vãn Vãn quả nhiên là quan tâm bổn vương, khiến bổn vương rất vui vẻ nha.”
Tô Vãn đạm mặc liếc hắn một cái, đi đằng trước, thản nhiên nói, “Vương gia, quốc gia lấy võ làm trọng, người cảm thấy Vãn Vãn có thể mang lại lợi ích gì cho người?”
Việt Băng Ly nghe, dừng một chút mới đi lên giữ chặt hai vai nàng, “Đương nhiên là có lợi, nàng có thể giúp chồng dạy con, thay bổn vương sinh con thừa tự, hơn nữa bổn vương thích nàng, mặc kệ có lợi ích hay không, nàng đều là thê tử của bổn vương.”
“Nga? Phải không? Vương gia nói thật sao?” Tô Vãn trên mặt không chút gợn sóng.
Việt Băng Ly nhếch đuôi lông mày, ngón tay khẽ xẹt qua ngũ quan Tô Vãn, ép mặt nàng vào vị trí trái tim của mình, “Nghe thử xem, tiếng lòng của bổn vương, có nghe được không? Rốt cuộc nó đang nói cái gì…”
Tô Vãn cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, da gà rớt đầy đất, rút đầu về, nghiêng đầu nhìn các loại dược liệu trong Thái Y Viện, “Vương gia, thời gian không còn sớm, nên xuất cung hồi phủ, nếu không thì không tốt lắm.”
Việt Băng Ly vuốt cằm, “Được…”
Lên xe ngựa, ai cũng không nói nữa, Tô Vãn lẳng lặng ngồi trong xe, nghe âm thanh bánh xe chạy trên đường, cảm giác làm một tiểu thư nữ tính cũng chẳng dễ dàng gì.
Việt Băng Ly cũng không sợ mệt, vẫn duy trì một tư thế.
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy, Tô Vãn mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa rơi xuống đường, Việt Băng Ly tay mắt lanh lẹ vững chắc đỡ được nàng, cười nói, “Vãn Vãn, cẩn thận…”
Tô Vãn nhanh nhẹn đẩy hắn ra, ở trong lòng chán ghét: coi người khác như quân cờ chơi vui như vậy sao? Tô Vãn nàng sẽ để cho hắn thành công sao? Tuyệt đối sẽ không.
Việt Băng Ly giống như cảm giác được Tô Vãn đang hờn giận, kéo tay nàng cẩn thận hỏi, “Sao vậy? Đức Lâm làm khó dễ nàng? Từ lúc từ Thượng Lâm Uyển trở về, sắc mặt của nàng đêu rất khó chịu.”
Tô Vãn phản cảm hất tay hắn, “Đừng chạm vào ta!”
Mặt Việt Băng Ly khẽ cứng, hai mắt gắt gao nhìn Tô Vãn, Tô Vãn cảm giác được ánh mắt hắn có điểm khác thường, nắm chặt tay, nàng có phải là đã quá bốc đồng không, đây không phải là chuyện hiện tại nàng nên làm.
Nếu Việt Băng Ly biến nàng thành quân cờ của hắn, vì sao nàng không lợi dụng hắn để lật ngược thế cờ? Tại cái quốc gia trọng võ này, chỉ khi học được cách ngụy trang bản thân thì mới có thể tiến xa được.
Bình tĩnh.
Việt Băng Ly không buông tay của Tô Vãn ra, nàng cũng không giãy dục nữa, cố ý hấp hấp cái mũi, “Về sau, thỉnh vương gia không cần mang Vãn Vãn tiến cung gặp Thái Hậu nữa, ân oán của các vị, Vãn Vãn không muốn liên quan.”
“Nàng biết?” Việt Băng Ly kinh ngạc, nữ tử trước mặt này tuyệt đối không đơn giản, có thể tránh được chiêu thức của Đức Lâm, hơn nữa Đức Lâm còn nói giúp nàng, như vậy nha đầu này nhất định cũng là người lanh mồm lanh miệng…
Tô Vãn quay đầu lại, cười cười, “Vương gia, người cảm thấy là thế nào?”
Việt Băng Ly mím môi, nhìn Tô Vãn, “Thật có lỗi, khiến nàng chịu ủy khuất, về sau sẽ không đi gặp Thái Hậu nữa. Chuyện trong Vương phủ, nàng phải đứng ra làm chủ mẫu.”
Tô Vãn thờ ơ đáp một tiếng, nàng mới không tin nam nhân này sẽ có hảo tâm như vậy.
……..
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ tướng quân, Tô Vãn xuống xe, Việt Băng Ly liền vội vàng rời đi, nhìn tấm biển to lớn trước phủ, nàng cũng không quá nguyện ý bước vào bên trong.
Thu bước chân lại, Tô Vãn quay người chạy tới chợ.
Đi trên đường cái rực rỡ muôn màu, ánh mắt thản nhiên nhìn người qua đường, cơ hồ mỗi người đều biết võ như trong tin đồn, ngay cả một tiểu thương bán đồ ăn cũng biết mấy chiêu quyền đơn giản.
Khó trách Lâu Vãn lại là thiên hạ đệ nhất phế vật, thực sự đúng là có chút cảm giác này.
Ngáp một cái, Tô Vãn chuẩn bị xoay người đi tới trà lâu uống ly trà, một hồi vó ngựa cấp tốc truyền tới, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương ba tuổi đang ngồi giữa lòng đường.
Nhân tình lạnh bạc, quả là như thế, xe ngựa sắp chạy lại đây thế nhưng không có ai ra tay cứu giúp. Tô Vẫn âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, vừa muốn ra tay liền ngạc nhiên nhìn một tà áo trắng phiêu phiêu lướt cực nhanh ngang qua mình.