Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 50: Chương 50: Thái hậu bức hôn




Kinh đô, trà lâu đang vô cùng náo nhiệt.

“Gì !, các ngươi nghe nói sao? Việt Vương Phi phế vật kia, vậy mà trong vòng một chiêu thắng Hứa đại tiểu thư của tướng phủ, hơn nữa còn chặt đứt mấy sợi tóc của Hứa đại tiểu thư ."

"Đúng vậy . . . . . Bác tôi là một lão tỳ nữ trong vương phủ, tôi nghe nói Vương Phi nương nương mặc lúc cầm thương múa, động tác tuyệt mỹ, quả thực giống như là Thiên Tiên hạ phàm."

"Này Vương Phi nương nương không phải là giả trư ăn hổ sao, Hứa đại tiểu thư này cũng thật là không có mắt nhìn, ngay cả Việt Vương Phi cũng dám động, lần này thật đúng là tự tìm khổ."

"Cũng không phải là. . . . . ."

"Thế nhưng tôi nghe nói, thái hậu nương nương hạ chỉ , muốn cho Việt Vương thú Hứa đại tiểu thư làm sườn phi.”

"Nếu không, chúng ta đặt cược đi,Vương Phi nương nương có thể hay không đem sườn phi đuổi đi."

"Hảo! Tôi đặt Vương Phi thắng. . . . . ."

"Tôi đặt cho vị sườn phi tương lai kia, cha của nàng dù gì cũng là đương triều Hữu tướng, Việt Vương sẽ không nể mặt mũi như vậy đi."

"Đúng vậy đúng vậy. . . . . . đặt đi đặt đi."

Xe ngựa trên đường đi qua quán trà, nữ tử trong xe nghe được đoạn đối thoại này, bỗng dưng nổi giận, roi vô tình chém ra, "Không biết lớn nhỏ, bổn tiểu thư có thể là sườn phi của Việt Vương hay không, các ngươi dân thường ti tiện cũng dám đặt cược, không biết sống chết!"

Ba ba. . . . . .

Trường tiên vừa động, bạc trên bàn dài đều bị trường tiên hất xuống đất, nội lực xuyên thấu qua roi quật xuống, cái bàn vốn nguyên vẹn bị roi quất cắt thành hai nửa. Mọi người sợ hãi lui ra một bên, quỳ gối trên mặt đất, "Hứa đại tiểu thư, chúng tiểu nhân biết tội, xin ngài thủ hạ lưu tình."

Hứa Nhu Tư thu hồi trường tiên, lạnh lùng cười, hèn mọn nói: "Bổn tiểu thư là sườn phi của Việt Vương đó là chuyện đương nhiên rồi, thái hậu đã hạ chỉ, khắp thiên hạ này không ai có tư cách nói không!" Dứt lời, thả người nhảy lên xe ngựa, hừ lạnh một tiếng, bỏ màn kiệu xuống.( Ari: Ghét ghê, ta mún chém bả >.<)

Tô Vãn ngồi ở trà lâu uống trà , nhìn màn kịch vừa rồi, nhịn không được bật cười một tiếng, cười nhẹ hỏi: "Tương Tư, xem kịch có vui không? Thật sự là thật không ngờ Hứa đại tiểu thư hành động thế nhưng cao siêu như thế ."

Tương Tư thật sự là không rõ suy nghĩ của chủ tử thế nào, sự việc như vậy, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết thái hậu bức hôn, Hứa đại tiểu thư chắc chắn phải gả vào Vương Phủ. Vị chủ tử này còn nhàn rỗi đến xem người khác diễn trò, thật là khó hiểu. . . . . .

Tô Vãn vươn bàn tay nhỏ lướt qua ly trà, khóe miệng ý cười càng thêm sâu, "Tương Tư, ngươi đang lo lắng bổn vương phi thất bại, Hứa Nhu Tư vào vương phủ làm sườn phi?"

Tương tư ách một tiếng, còn chưa kịp mở miệng. Một con bồ câu trắng bay đến trên mặt bàn, Tô Vãn gỡ xuống bức thư trên chân bồ câu, nhìn lướt qua bức thư, cuối cùng mi khẽ nhếch: "Đi Tô trang đi."

"Vương Phi. . . . . ." Tương Tư nhìn bóng dáng Tô Vãn, thật sự là không còn lời nào để nói , đều lúc này, còn vội vàng đến Tô trang mà không tiến cung đi gặp gặp Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, không lẽ tiểu thư muốn cho Vương gia cưới Hứa đại tiểu thư tính cách kiêu ngạo, không coi ai ra gì kia sao.

Tới Tô trang.

Tô Vãn từ cửa đi vào, vào phía sau thay một bộ cung váy mới, tháo búi tóc, dùng dải lụa trắng đem tóc đen cột lại, cài thêm Hoa Hồ Điệp, khăn che mặt bằng lụa trắng buột ở trên tóc, che đi nửa khuôn mặt của nàng. Một Tô Vãn vừa thanh lệ, thoát tục lại lạnh như băng xuất hiện trước mặt Tương Tư: "Ngươi ở đây chờ, ta đi một lát sẽ quay lại."

"Dạ, môn chủ." Tương Tư đã có thói quen, ở chỗ này gọi nàng là môn chủ, bên ngoài gọi nàng là vương phi.

Bước vào cánh cửa phòng khác, chân ngọc vừa vào, liền thấy Ngọc Vô Ngân đoan chính ngồi trước bàn nhỏ, lúc nhìn thấy nàng, vẻ mặt cực kì mập mờ nhìn qua, nàng khẽ đảo mắt, ngồi vào vị trí chủ nhà: "Công tử có chuyện gì sao?" Ngọc Vô Ngân đứng dậy, chắp hai tay thi lễ, cầm chặt cán quạt: "Thì ra nàng chính là môn chủ Ám Dạ Môn - Tô Vãn cô nương? Hôm nay tại hạ đến đây, là vì muốn bàn bạc chi tiết việc hợp tác. Năm ngày trước, tại hạ cùng với Tiếu Bạch công tử hợp tác, hơn nữa hợp tác rất hoàn mĩ. Cho nên lần này đến là muốn hợp tác lần nữa, nhưng mục tiêu lần này có chút phiền phức, cho nên mới mời môn chủ ra tay."

Tô Vãn nghe hắn nói xong, sâu xa ngâm dài một tiếng, nhìn Tiếu Bạch, hắn liền hiểu ý đem bức bản đồ cùng tranh vẽ đưa tới trước mặt Tô Vãn, khi nàng nhìn đến hình vẽ trên bức họa, cảm giác có chút quen thuộc, lật bản đồ, đây chính là phủ đệ của hữu tướng. Âm thầm cười nhạt: Thì ra trong điều đình ngầm đấu đá với nhau đã sớm đi vào giai đoạn quyết liệt, xem ra thái hậu cũng không bình tĩnh được bao lâu nữa rồi, dù sao trên tay bà cũng có tổ chức Băng Tuyệt.

"Không biết môn chủ có thể ra tay trợ giúp hay không?" Ngọc Vô Ngân quan sát từng biểu tình trên mặt Tô Vãn, nhưng hắn không nhìn ra thứ gì hết, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nữ nhân này đều lộ ra vẻ trầm ổn, lạnh lùng, bình tĩnh. Nàng ngụy trang rất hoàn mĩ, hắn căn bản không nhìn ra một chút cảm xúc.

Tô Vãn khẽ nâng mắt, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, bỗng trầm giọng nói: "Ngọc công tử ra giá, phải thêm gấp đôi, nếu không khỏi bàn nữa. Nhưng, ta sẽ không ra tay, Ám Dạ Môn sẽ có người làm."

Đầu Lông mày Ngọc Vô Ngân khẽ nhíu lại, nhàn nhã đi tới phòng khách: "Mục tiêu lần này tuy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa địa hình rất nguy hiểm, môn chủ đối rất tin tưởng đối với thuộc hạ của mình sao? Nếu nhiệm vụ thất bại, nàng có thể nghĩ tới hậu quả không?"

Tô Vãn nghe vậy, ngón tay gõ trên mặt bàn ngừng lại, bỗng nhiên đứng dậy: "Buồn cười, Ngọc công tử hoài nghi năng lực của Ám Dạ Môn sao? Nhận giao dịch này, bản môn chủ tự nhiên sẽ biết cử người nào đi, không cần Ngọc công tử chỉ dạy. Nếu ngươi không còn chuyện gì để nói, mời về."

"Ha ha... Môn chủ đại nhân quả nhiên như lời đồn. Quỷ di, lại xinh đẹp khỏ tả, cuộc giao dịch này tại hạ tin tưởng môn chủ, đương nhiễn cũng rất kì vọng vào kết quả." Mắt phương hẹp dài của Ngọc Vô Ngân lộ ra vẻ yêu nghiệt, có một tia tối trong đó. Tô Vãn nhận ra, người đàn ông này nhất định biết nàng, hắn giống như oan hồn, đi đâu cũng gặp. Tự nhiên lui ra sau một chút: "Bản môn chủ có đẹp hay không cũng chẳng có liên quan tới NGọc công tử, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt. Tiếu Bạch, tiễn khách."

"Dạ! môn chủ đại nhân..."

"Tô Vãn, sau này chúng ta còn gặp lại."

"Ha ha..." Tô Vãn cười giả lả hai tiếng, nhưng vẻ mặt nặng nề ngồi lại trên ghế, nhìn bức họa, lẩm bẩm: "Tiếu Bạch, nhiệm vị lần này ngươi đi làm đi."

Tiếu Bạch ôm ngực, nhìn bức họa một lát: "Hữu tướng phu nhân? Một nữ nhân tay trói gà không chặt, kêu Thiết Hữu ra tay là được rồi. Hắn giỏi nhất là xông vào nhà quan, nhiệm vụ mấy lần trước hắn đều hoàn thành rất hoàn mĩ."

Dù Tô Vãn không ngước mắt lên nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh từ người nàng toát ra: "Nhiệm vụ lần này không được phép thất bại, ta kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi là được, ta không muốn nghe những chuyện khác."

Tiếu Bạch không nói thêm gì nữa, tiếp nhận bức họa và bản đồ, cung kính khom người, biểu thị lòng trung thành và thần phục.

Tô Vãn rời khỏi cửa phòng hai, đi tới cửa phòng ba đổi lại trang phục, kế đó rời khỏi cửa hàng trang phục. Vừa lên xe ngựa, xe ngựa của Ngọc Vô Ngân trùng hợp xuất hiện ở bên cạnh: "Vương phi nương nương, đúng là trùng hợp. Tại hạ cũng vừa từ cửa hàng này đi ra, mua đựa một cây vải trắng, không biết vương phi nương nương làm sao lại mua những thứ này? Chẳng lẽ là muốn đối phó với Hứa tiểu thư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.